Chương trước
Chương sau
Trong sâu thẳm tử vong hang động, ma khí lan tràn khắp nơi đây.

Nơi đây trống trải cộng thêm khí tức mục nát, vô cùng vô tận toát ra một loại cổ lão tang thương chưa từng xuất hiện tại nhân gian này.

Giữa không gian này có một cái cổ lão tế đàn, từng vệt dấu tích đạo văn từ trong tế đàn này thoát ra, dây xích đại đạo từ trong không gian bao phủ khắp nơi.

Chính giữa tế đàn, một cái mờ ảo bóng người đang ngồi ở đó, xung quanh người này bị từng vệt đạo văn trói buộc hắn lại, vết tích đạo văn dường như có một cỗ lực lượng hấp thu thiên địa linh khí chuyền vào bóng hình mờ ảo trên tế đàn cưỡng ép Nguyên Thần hắn không bị tiêu tán.

"Gia Gia của ta, tỉnh lại đi!".

Giọng nói hắn run rẫy nhìn lấy Diệp Thiên thể xác đang gục ngã, tuy là nguyên thần nhưng vẫn có thể thấy rõ trên khuôn mặt già nua của hắn tỏa ra sự phiền muộn vô cùng.

Ma Tôn mấy ngàn năm nay dùng Chuẩn Đế trận pháp để thôi động lực lượng tử vong của nơi này, lại ăn cắp lực lượng thiên địa đặc biệt ở Đại Lục này để đúc lại nguyên thần.

"Mấy lão già kia mà biết người đó bị một cái tử thú hóng một cái gần chết thì không biết nghĩ cái gì đây".

Ma Tôn thở dài áp chế sợ hãi, thất thần ở đó.

...****************...

Giờ Phút này trên Chư Thiên mọi thứ đều kết thúc, tứ thiên thú củng đả biến mất khi thiên khiển chi kiếp kết thúc.

Bốn tên sinh linh lơ lửng nhìn lên thiên, lúc này bốn sinh linh này thê thảm vô cùng, từng cái từng cái huyết khí khô yếu, đế đạo nứt vỡ.

"Cuối cùng cũng xong rồi".

Lão già Khương gia thở dài, sau trận chiến này đạo quả hắn đả nứt ra, đời này hắn khó lại độ kiếp.

"Bốn vị đạo hữu Nguyên Thần bị trọng thương cho nên được Đế Khí mang đi, thời gian tiếp theo chỉ còn nhờ chúng ta".

Một vị nữ tử trong đó thì thào nói.

Nữ Tử này thân hình mỏng manh như một cái tiểu công chúa, vẻ mặt như đi ra từ tranh, từng cái dơ tay nhấc chân cũng có khí chất cao quý uy nghiêm, cộng thêm nét đẹp kiêu sa đó khiến nàng lại thêm như một tiên tử trên trời rơi xuống.

Một sinh linh bên cạnh nàng không chớp mắt, ánh mắt lộ ra không ngớt ái mộ.

Người này nhìn vào khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt lộ ra vô cùng sắc bén nhưng khi nhìn thấy nữ tử kia thì chở về êm dịu yêu thương.

Hắn tay cầm một thanh lệ kiếm, thân hình như một thanh kiếm đả thoát vỏ, sắc bén lại uy nghiêm, tướng hình hắn đứng ở đó như một thanh kiếm toát ra kiếm ý lộ ra lãnh trời.

"Kiếm Đế ta khuyên một câu!".

Nữ Tử kia toát ra một âm thanh lạnh lẽo, nó như một cây băng tâm đâm thẳng vào lòng người, lạnh lùng nhưng mềm mại.

Đôi mắt Kiếm Đế lóe lên một tia đau đớn bi thương, giọng nói khàng khàng vô tận tang thương.

"Băng Hoàng, ngươi cần gì phải khổ như vậy".

"Câm miệng, ta là Băng Vân Cung Lão Tổ, sớm đả cắt đứt thất tình lục dục, ngươi quên ta đi thôi".

Nàng giọng nói lạnh lẽo nhẹ nhàng, cơ thể nàng củng tự động biết thành từng đợt tuyết lạnh biến mất tại đó.

Kiếm Đế đôi mắt trở nên ảm đạm nhìn lấy bóng lưng kia biến mất, Đạo Quả của hắn bị nứt ra giờ lại càng thêm khiến hắn già nua khổ sở.

Khương Gia Lão Tổ cùng một Lão Già bên cạnh thở dài, theo ánh mắt bọn hắn thì làm sao không biết người kia tuổi thọ không còn bao nhiêu, sợ rằng qua trận chiến này hắn khó mà chóng đỡ.

Hai người nhìn nhau một cái lóe lên một tia hung ác.

"Muốn hay không mang theo Đế Khí qua Băng Vân Cung cho băng!".

"Ngươi củng quá độc ác, theo ta thì bắt Băng Hoàng đem lên giường Kiếm Đế là được rồi".

Lão già kia vuốt vuốt râu thâm trầm nói.

Khương gia lão tổ cùng lão già bên cạnh lóe lên một cái cũng biến mất tại chổ, mà hướng bọn hắn đi cũng là nơi Băng Vân Cung Lão Tổ hướng tới.

"Ta vì ngươi bỏ đi cơ hội thành Đế, ngươi không thể vì ta bỏ đi tông quy sao".

Bóng lưng hắn cô đơn bước đi, giờ phút này thân hình Kiếm Đế không còn là một thanh kiếm sắt bén nữa, lúc hắn biến mất chỉ dần dần lộ ra từng tia từng tia tử khí trong cơ thể tiếc ra.

Anh Hùng tuổi xế chiều, vốn là uyên ương liền cành, cớ sao muốn một người lìa xa đây.

...****************...

Trong khu rừng vẫn còn từng vũng máu đọng lại khắp nơi, tiếng gió lạnh rét còn để lại từng tiếng rít sắt bén, từng nơi từng nơi đều có mùi huyết tinh.

Bóng tối lạnh lẽo, thiếu nữ phủ lên một thân xanh thẩm y phục, thân hình có lòi có lởm, tắm da mềm mại còn mịn màn hơn một tấm lụa mỏng, khuôn mặt kia nên bình tĩnh thường ngày nhưng giờ đây lại lên sự mệt mỏi với lo lắng khiến cho người ta nhìn muốn đau lòng.

Linh Kiều Nhi chân ngọc chạm đất không dính vào hạt bụi, từng đợt gió lạnh quét qua nàng cũng biến mất, mái tóc xanh dài tận dưới cặp mông mộng của nàng, lộ ra Linh Kiều Nhi một nét kiều mị tự nhiên.

"Huynh đang ở đâu?!".

Nàng trong đầu nghĩ đến người kia, lúc nàng đi để chuẩn bị hợp lực với nhân vật lớn của Triều Đình để đe dọa Linh Môn không nên làm khó Diệp Thiên nữa, lúc nàng về muốn đem hắn cùng nàng ra chiến trường lịch luyện thì đã không thấy Diệp Thiên đâu.

Pháp trận của khu rừng đả được giải khai, với tu vi của nàng hiện giờ dùng thần thông nhìn qua hết khu rừng vẫn miễn cưỡng có thể, nhưng mà qua từng đợt kiểm tra thì nàng vẫn không tìm được Diệp Thiên ở đâu.

Tay ngọc của nàng do lo lắng mà bóp chặt lại, cơ thể không điều khiển được mà run rẩy, trong đầu Linh Kiều Nhi lộ ra mệt mỏi vô cùng, phàm khí cạn kiệt không chịu nổi.

Mấy ngày nay nàng lo lắng nên không nghĩ ngơi, liên tục cưỡng ép dùng thần thức từng đợt từng đợt kiềm tra các nơi không bỏ xót khiến cho nàng dù là Huyền Linh Chi Thể cũng mệt mỏi không thôi.

Linh Kiều Nhi hàm răng cắn chặt hiện lên từng tiếng ken két, đôi mắt của nàng lộ ra một vẻ lạnh như băng.

"Hắn có chuyện gì, ta bắt các ngươi chôn cùng!".

Lạnh lẽo trong lời nói toát ra một loại sát khí băng lãnh, vô cùng vô tận chết chóc diễn hóa trong đôi mắt nàng khiến người khác nếu nhìn thấy cũng phải tê cả da đầu.

Nếu như người Vân Môn mà thấy cảnh này thì có lẽ tưởng nàng bị đoạt xá hoạt gì đó, bởi vì thường ngày nàng luôn dịu dàng với mọi người, đều bình thường dù là tạp dịch Đệ Tử nàng nhìn thấy thì Linh Kiều Nhi luôn nở một nụ cười trên miệng nàng, tuy lúc đó Linh Kiều Nhi luôn mang theo mình một cái mặt nạ nhưng khi nàng cười lại toát ra một loại tiên tử mới giáng phàm.

...****************...

Bên trong một nơi tối tăm ngập tràn tử khí, sát khí trong không khí lộ ra một loại dữ tợn.

Tối tăm bên trong không có sinh mệnh, nơi này sát ý khiến người ta cũng phải nghẹt thở không kiềm chế được mà rùng mình.

Một bóng người nằm ở cạnh đó, khuôn mặt trắng bệt dữ tợn vô cùng, huyết y khô cạn nhưng vẫn ngửi thấy mùi máu tươi, trên người hắn có từng vết quào rách nát trên cơ thể.

Mái tóc bạc trắng toát ra vẻ bi thương không rõ, huyết lệ trong đôi mắt đó đả ngừng chảy nhưng lại để lại một vệt huyết khô, cơ thể hắn từng vệt nứt toát ra như chỉ cần chạm vào hắn liền cho hắn thành tro tàn vậy.

Lúc này đôi mắt sinh linh đó vừa lúc mở ra, một cái mở mắt này khiến cho không gian cháy tàn, tử khí bao phủ không biết bao nhiêu lâu bị cái mở mắt này thổi tan tác, sát khí trong đôi mắt bóp méo cả không gian, từng tia từng tia sát khí lộ ra khiến cho nơi này lộ ra một cổ uy áp khiếp người.

Đôi mắt hắn diễn sinh ra thiên địa chết chóc, từng mảnh đạo vực bị đánh băng, trong đó có diễn sinh ra luân hồi muôn thế, Chư Thiên hạo kiếp.

Khóe miệng Sinh Linh này nhếch lên lộ ra một loại băng lãnh tới tận xương tủy, không gian nơi này từng nơi từng nơi kết hàn băng.

"Ta... Diệp Thiên trở về!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.