Tôi muốn cười, bỗng dưng tôi cảm thấy thật vui, lại thấy thật không nỡ. Vì sao, giờ khi tôi đã sắp chết rồi, chàng mới nói với tôi rằng chàng thích tôi?
Ra khỏi Tán Ngọc Quan, bước vào địa phận của nước Tống. Dọc đường tôi luôn cảm thấy Nguyệt Phách thật là ngứa mắt.
- Này, tiểu tử thối, rốt cuộc ngươi có thù oán gì với Vĩnh Dạ ca ca mà lại dùng cổ độc hại chàng? - Bước vào khách điếm, để đề phòng hắn chạy mất, tôi chỉ đành lấy một căn phòng.
Lúc này hắn đã bị tôi giẫm lên lưng, không thể cựa quậy, nếu không phải vì muốn giúp Vĩnh Dạ ca ca lấy giải dược, tôi đã giết hắn ngay lập tức.
- Tiểu yêu nữ, nếu cô không bỏ chân ra, còn dám hung dữ với tôi nửa lời, tôi sẽ cho cổ độc hoạt động, khiến Vĩnh Dạ của cô chết vì đau đớn. - Nguyệt Phách gầm lên với tôi.
Tôi giật mình, tôi thường không kiểm soát được tâm trạng của mình, nếu thực sự hắn hại Vĩnh Dạ ca ca thì làm sao đây? Tôi lập tức lỏng chân ra, tiện tay xách hắn lên ghế. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, tôi đã mang tách trà ấm cho hắn:
- Nguyệt ca ca, dọc đường chán quá nên Tường Vi đùa với huynh thôi. Huynh không nhỏ nhen thế chứ?
Hắn như cười như không nhìn tôi, thoải mái đón lấy tách trà, sau đó đứng lên, nằm xuống giường:
- Cô ngủ dưới đất đi.
- Cái gì?
Hắn ném cho tôi một chiếc chăn, gối đầu lên gối rồi thong thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-da/2369182/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.