"Có điều, nếu như vậy thì về sau, ở trong mắt mình, bất cứ con khư nào cũng giống nhau, không thể phán đoán ra cấp bậc của chúng nó. . ." Hứa Thâm có chút buồn rầu, lỡ như hắn không cẩn thận một cái, lại trêu chọc đến khư mạnh mẽ, thì điều chờ đợi hắn chính là con đường chết.
Hứa Thâm thầm thở dài, hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Nhưng hắn lại không thể tìm người khác để kể cho họ nghe về sự dị thường của bản thân mình, chỉ có thể chờ về sau này tự mày mò sờ soạng dần dần thôi, dẫu sao trong tương lai luôn luôn tìm được biện pháp giải quyết.
Mặc kệ như thế nào, thông qua trắc nghiệm đêm nay, Hứa Thâm có thể xác định được rằng, hắn đã thành thạo điều khiển khư lực.
Chỉ cần hắn tưởng tượng ra mỹ thực của "Ma ma", là có thể khiến cho khư lực ngưng tụ ở bất cứ một chỗ nào trên người.
Lúc này, hắn đã dời khư lực từ trong mắt đi, phân tán đến ngũ tạng lục phủ trong cơ thể, bao gồm cả khung xương toàn thân.
Rất nhanh, nương theo lực lượng phân tán, loại cảm giác nóng bỏng kia cũng tản ra tràn ngập toàn thân.
Hứa Thâm thử lao về về phía trước một khoảng ngắn.
Bỗng nhiên “Bành” một tiếng, theo bước chân hắn đạp ra, miếng lót dưới sàn phòng bị đạp nứt! Con bóng dáng hắn lao vút qua một cái, đã vội vàng phanh lại, suýt chút nữa thì té ngã.
"Thật nhanh. . ." Hứa Thâm không nhịn được thấp giọng kinh hô, và ngay sau đó chính là phấn chấn vô cùng.
Hắn lại thử ngưng tụ khư lực lần lượt tại các bộ phận khác nhau trên khắp cơ thể, sau đó khiến cho những bộ phận này phát lực một mình. Rất nhanh, hắn đã cảm nhận được biên độ tăng trưởng đáng sợ do khư lực mang đến.
Ví dụ như nắm tay có thể múa may tạo nên tàn ảnh, lực lượng lớn đến mức chỉ một ngón tay cũng có thể thoải mái nhấc bổng cả chân giường.
Tuy hiện giờ không có vật nặng nào khác để trắc nghiệm, nhưng Hứa Thâm cảm thấy nếu lúc này hắn toàn lực đánh ra, phỏng chừng vách tường kia cũng có thể rung chuyển!
Và nếu đánh thẳng vào thân thể con người. . . Phỏng chừng một quyền cũng có thể đánh chết.
Theo quá trình vận động, Hứa Thâm phát hiện ra luồng cảm giác cực nóng kia đang mỏng manh dần rồi tiêu tán. Hiển nhiên đây là khư lực đang tiêu hao.
Nếu chỉ đơn thuần ngưng tụ ở trong cơ thể thôi, mà bản thân không kịch liệt hành động, về cơ bản nó sẽ không hao tổn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể duy trì khư lực bám vào trong cơ thể cả một ngày như vậy.
Hứa Thâm lại trắc nghiệm thêm một lát, cuối cùng giữ lại một chút khư lực, và thỏa mãn lên giường đi ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, Hứa Thâm lại quay về căn nhà của mình.
Mà "Ma ma" đang nằm sấp dưới chân giường của hắn, chăm chú nhìn thẳng vào hắn, sau đó lại không ngừng chất vấn hắn, vì sao cứ phải rời đi, vì sao cứ phải rời khỏi nhà mình. . .
Vì sao, vì sao, vì sao? ! !
Bỗng nhiên Hứa Thâm bừng tỉnh.
Hắn phát hiện bên ngoài đã hừng đông. Và ngay lập tức hắn cũng nhận ra rằng bản thân còn chưa mở to mắt, bởi vậy nhanh chóng mở mắt ra, thậm chí còn cẩn thận răn dạy chính mình rằng nhất định phải quen dùng đôi mắt bình thường để quan sát thế giới. . .
Hứa Thâm hít một hơi thật sâu, ném bỏ hình ảnh của cơn ác mộng trong đầu đi, sau đó rời giường, rửa mặt.
Hắn cũng đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức, kim đồng hồ sắp đến vị trí giờ tập hợp rồi.
Hắn nhanh chóng thay quần áo ra bên ngoài.
Lúc này ở trên sân huấn luyện, mọi người đang lục tục đến nơi. Đúng 7 giờ, tất cả đều tập kết xong.
Huấn luyện viên bước tới, bài tập đầu tiên vẫn như trước là chạy mười vòng làm nóng người.
Lần này Hứa Thâm cũng đi theo bọn họ. Khi hắn chạy đến vòng thứ năm, đã thở hồng hộc, mà đợi cho đến vòng thứ tám, hắn có cảm giác cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Đương nhiên khi chạy, hắn không khống chế khư lực. Dưới tình huống những người khác đều dùng Khư Nhãn nhìn trộm, hắn cảm thấy mình cần phải tản khư lực ra khắp toàn thân.
Hứa Thâm không mạo muội điều động khư lực, chỉ có thể dựa vào thân thể cố gắng chống chịu mà hoàn thành bài tập chạy.
"Chờ tới khi cậu có thể điều khiển khư lực, sẽ không phải cố hết sức như vậy nữa. Hôm nay để tôi dạy cậu nên điều khiển Khư Nhãn như thế nào trước đã. Cậu hãy cẩn thận lắng nghe."
Làm nóng người chấm dứt, Hạ Tĩnh Tương mang theo Hứa Thâm đi vào sân huấn luyện, lại để cho hai vị đội viên khác tự tập luyện với nhau trước, còn cô dắt Hứa Thâm qua một bên, nghiêm túc nhìn hắn.
"Ừm." Tối hôm qua, Hứa Thâm đã trải nghiệm chuyện dùng khư lực tăng phúc, tự nhiên cũng hiểu được điều này.
Nếu hồi nãy hắn điều động khư lực. . . vậy thì hắn hoàn toàn có thể dùng loại tốc độ cực kỳ khoa trương chạy hết mười vòng, hơn nữa, còn chẳng mệt một chút nào.
"Để nói về khư lực ở trong cơ thể, có thể hiểu rằng, nó là một loại lực lượng rất trừu tượng. Nó khiến cho cậu rất khó hiểu cũng rất khó cảm nhận được. Và ở lần đầu tiên khi mỗi người trong chúng ta cảm thụ khư lực, thì thời điểm có thể cảm nhận được nó rõ ràng nhất chính là lúc mở Khư Nhãn." Hạ Tĩnh Tương dạy cực kỳ nghiêm túc, nói: "Cậu phải nhớ kỹ loại cảm thụ lúc mở Khư Nhãn. Ở một khắc kia, cái loại cảm giác khư lực được Khư Nguyên Dịch điều động và dẫn đường đó… Cậu hãy cẩn thận hồi tưởng lại mà xem, thử tưởng tượng loại cảm giác này đang ở bên trong cơ thể, sau đó dần dần quay trở lại con mắt. Điều cần làm khi muốn điều khiển Khư Nhãn chính là tưởng tượng sao cho loại cảm giác này tái hiện, hơn nữa phải tái hiện cực kỳ rõ ràng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]