Chương trước
Chương sau
"Tôi thấy khư lực của cậu đã hao hết rồi. Thế nào? Hôm nay huấn luyện có thuận lợi hay không? Ở ngày đầu tiên lại có thể điều động được khư lực, quả nhiên lợi hại." Đặng Phong cười cười.

Tuy mới bắt đầu đúng là gã có chút ghen tỵ vì Hứa Thâm đặc thù, nhưng cậu thiếu niên này đúng là một người mới ngoan ngoãn, cuối cùng gã lại sinh ra hảo cảm.

Trong lòng Hứa Thâm vừa động, lập tức tò mò hỏi: "Đặng ca, lúc khư lực hao hết, chúng nó có thể khôi phục không?"

"Đương nhiên là có thể rồi." Đặng Phong cười nói: "Cậu đừng lo lắng về chuyện này. Lúc khư lực hao hết sẽ chỉ khiến chúng ta hư thoát một chút, nếu nghiêm trọng hơn sẽ ngất đi, nhưng qua một đoạn thời gian, nó sẽ chậm rãi khôi phục trở lại. Muốn biết rõ hơn về vấn đề này, thì đầu tiên, cậu cần phải hiểu rõ về tính chất của khư lực."

"Là tính chất ư?"

"Đúng vậy, nếu nói khư lực là một luồng khí, hoặc năng lượng, vậy vì sao chúng ta sẽ có khư lực?" Đặng Phong nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hứa Thâm, lập tức cười nói: "Bởi vì khí quan (những cơ quan) trong cơ thể chúng ta, đã chuyển biến để có thể chứa đựng khư lực, cũng có thể đủ hấp thu khư lực đang trôi nổi bên ngoài. Nói đơn giản hơn một chút, tựa như khí quan biết tự mình ăn cơm vậy. Và ngay lúc khí quan ăn cơm no rồi, cũng chính là lúc khư lực của chúng ta được hấp thu đầy. Tương tự như vậy, chờ tới khi hao hết khư lực, khí quan sẽ cảm thấy đói khát, tự bản thân nó sẽ đi kiếm đồ ăn để hấp thu."

Nói đến đây, gã tạm dừng một chút, rồi mới nói: "Đương nhiên, tôi có nghe nói bên trong đội ngũ thành viên chính thức, có loại bí pháp nào đó, cho phép người ta chủ động đẩy nhanh hiệu suất khôi phục khư lực. Còn một cách nữa để khôi phục, chính là dựa vào Tịnh Khư Tề."

Khi Hứa Thâm hiểu được những chuyện này, hắn lại không khỏi nghĩ đến mỹ thực của "Ma ma".

Dựa theo cách nói của anh chàng Diệp Thủ kia, thì hắn có thể sở hữu khư lực, là dựa vào những loại mỹ thực đã bị lây nhiễm của “Ma ma”, dần dần tích góp lại.

Nếu hắn có thể tiếp tục ăn những món "Thức ăn" kia. . . hẳn là cũng có thể khôi phục được khư lực? Trong lòng Hứa Thâm yên lặng nghĩ.

Từ sau khi hắn cảm thụ được lực lượng siêu phàm do khư lực mang đến, bỗng nhiên hắn lại phát hiện, bản thân không hề có cảm giác bài xích những món mỹ thực do "Ma ma" chế biến kia nữa, ngược lại lúc này khi hồi tưởng về chúng, không hiểu sao hắn lại có một loại xúc động tựa như muốn ... tiết nước miếng!

Hứa Thâm lại nói chuyện phiếm cùng Đặng Phong một lát, sau đó ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi nửa giờ, mọi người lại lục tục quay về khu huấn luyện.

Buổi chiều vẫn là huấn luyện, lặp đi lặp lại như vậy.

"Ba ngày sau, đám người Triệu Nguyên chuẩn bị tham gia khảo hạch!" Bỗng nhiên huấn luyện viên đầu trọc triệu tập mọi người tới, ánh mắt ông ấy nhìn chung quanh một vòng, tiếp đó lạnh lùng nói: "Khảo hạch lần này, vẫn như cũ có ba vị trí quan sát, lần trước người tham gia chính là ba người Triệu Nguyên, còn lần này. . ."



Bất chợt, giọng nói của huấn luyện viên tăng cao âm lượng: "Hạ Tĩnh Tương, Kỳ Thiên Minh, Hứa Thâm, bước ra khỏi hàng!"

Hứa Thâm sửng sốt, vội vàng bước ra khỏi đội ngũ.

Trong đôi mắt Hạ Tĩnh Tương hiện lên một mảnh kích động, cô nhanh chóng bước ra khỏi hàng, nhưng lúc nghe đến tên của Hứa Thâm, Hạ Tĩnh Tương không khỏi sửng sốt, có chút hoài nghi có phải lỗ tai của mình nghe lầm hay không?

Cô hơi hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên bên người.

"Tôi giao cơ hội lần này cho ba người các cô cậu, hãy quý trọng nó. Chờ sau khi trở về, mấy người sẽ đi vào sân huấn luyện thứ sáu, chân chính huấn luyện thực chiến cùng khư thú!" Huấn luyện viên đầu trọc đảo mắt liếc qua ba người, lạnh lùng nói.

Mọi người đều kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào ba người vừa bước ra khỏi hàng, sau đó lại đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ đều biết Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh, bọn họ vốn là thành viên cũ, nhận được cơ hội lần này cũng không có gì đáng trách, nhưng cậu thiếu niên kia. . . không phải cậu ấy là người mới vừa đến ngày hôm qua sao?

"Huấn luyện viên, có thể lầm lẫn hay không?" Có người không kìm nén nổi, tuy sợ hãi uy quyền của huấn luyện viên, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Cậu ta vừa mới đến, còn chưa thuần thục chuyện đóng mở Khư Nhãn, vậy mà ông lại cho cậu ta đi xem cuộc chiến khảo hạch? !"

"Đúng vậy huấn luyện viên. Hôm nay cậu ta mới bắt đầu huấn luyện, đã hao hết khư lực. Nói nữa, chẳng phải loại cơ hội này nên dành cho những người cũ như chúng tôi sao?" Một vị thành viên khác trong đội ngũ của Hạ Tĩnh Tương nói.

"Huấn luyện viên, làm vậy không công bằng!" Mấy người khác thuộc sân huấn luyện thứ năm, cũng có vẻ khá kích động cùng phẫn nộ.

Chỉ có Đặng Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, gã đưa mắt nhìn Hứa Thâm, trầm mặc không nói lời nào.

Đám người của mấy sân huấn luyện khác đều yên lặng quan sát. Tuy bọn họ đều có chút giật mình, cũng lại không dám lên tiếng, chẳng qua trên mặt cũng lộ rõ nét nghi ngờ, muốn chất vấn.

Tất cả mọi người đều là người mới, dựa vào cái gì mà hắn có thể nhận được ưu đãi như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.