Chương trước
Chương sau
Trên sân huấn luyện thứ hai, có bốn năm người đang sử dụng kiếm bổ chém, đâm chọc, động tác lặp đi lặp lại, còn có người đang luyện một bộ kiếm thuật.

Trên Sân huấn luyện thứ ba, vừa có người luyện kiếm thuật, vừa có người ngồi nhắm mắt, tựa như đang điều khiển khư lực.

Sân huấn luyện thứ tư cũng như thế.

Mà sân huấn luyện thứ năm, cũng chính là sân huấn luyện của Hạ Tĩnh Tương, nơi mà hắn vừa rời đi. Lúc này ngoại trừ tiểu đội của Hạ Tĩnh Tương, còn có phân đội nhỏ khác, bao gồm năm người, Đặng Phong cũng ở trong đó.

Lúc này bọn họ đang chia làm hai phe quyết đấu kiếm thuật, một người đứng bên ngoài quan sát chỉ điểm.

Bọn họ ra tay với tốc độ cực nhanh, nhanh như sấm sét, hành động mau lẹ, đã vượt qua người bình thường.

Nhưng mà. . .

Ở trước mặt "Ma ma", thân thủ như vậy cũng chỉ là mấy món ăn hơi trơn trượt một xíu thôi, thoáng dùng chút sức hoàn toàn có thể bắt lấy.

Hứa Thâm dần dần hiểu được, rút cuộc Đặng Phong nói cấp C là trần nhà có ý gì.

Là chênh lệch quá lớn. . .

Hắn lại hồi tưởng về hình ảnh giao chiến mà hắn từng nhìn thấy lúc bản thân được giải cứu ra. Năm người kia chẳng khác gì quái vật cả. Nhất là vị đội trưởng kia, đã có tốc độ tiếp cận "Ma ma" rồi.

Hứa Thâm thu hồi suy nghĩ, nhìn hai phần sân huấn luyện số hai và số ba, quan sát mấy người đang luyện chiêu thức kiếm thuật trên đó.

Hắn nhìn trong chốc lát, lại đi đến bên cạnh giá đặt thiết bị, nơi này có dư thừa kiếm khí. Hắn tùy tay rút ra một thanh, vốn tưởng rằng thứ vũ khí bằng sắt này khá nặng, ai biết đâu hắn vừa kéo mới phát hiện, nó nhẹ như bông.



Hứa Thâm sửng sốt một chút, lại hơi hoài nghi nhìn thanh kiếm trong tay, thậm chí còn cẩn thận dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái, thanh kiếm lập tức phát ra tiếng ngâm khẽ.

Đúng là nó làm bằng sắt nha.

Nhưng. . . Nhẹ đến quá đáng.

"Khoan đã, vấn đề không phải ở thanh kiếm. . . Mà là tay của mình." Rất nhanh Hứa Thâm đã có phát hiện mới.

Ở thời khắc hắn cầm kiếm, khung xương cánh tay có trở nên nóng bỏng hơn một chút và dường như bởi vì phát lực mà phần 'Nước canh' đang gắt gao bao trùm lên khung xương cánh tay ấy, vừa co rút lại.

Là khư lực mang đến tăng cường?

Hứa Thâm lập tức nhìn trái ngó phải một hồi, thấy không ai chú ý tới mình, lúc này hắn mới thử tưởng tượng hình ảnh 'Nước canh' chảy xuống khỏi khung xương cánh tay của mình, chuyển dời đến cánh tay trái đang nhàn rỗi.

Nặng. . .

Thanh kiếm trong tay nhanh chóng trở nên nặng nề, cơ bắp trên cánh tay hắn cũng theo đó mà phát lực, lần này hắn chỉ dùng lực lượng của thân thể mình thôi.

Thanh kiếm này ít nhất cũng nặng chừng 20 cân, cũng may Hứa Thâm là vụ dân, từ nhỏ đã chịu khổ thành quen, cũng công tác hai năm có thừa, rèn luyện ra không ít khí lực. Bởi vậy tuy hắn cảm giác thanh kiếm nọ rất nặng nề, nhưng vẫn có thể vung lên được.

Quả nhiên không phải vấn đề ở thanh kiếm, là do hắn điều khiển khư lực sinh ra lực lượng lớn, khiến thanh kiếm kia trở nên nhẹ bẫng như vậy.

"Nhưng chênh lệch lại lớn như vậy sao. . ." Trong lòng Hứa Thâm cực kỳ sửng sốt, hắn không tự kìm chế được, bắt đầu có chút hưng phấn lên.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được lực lượng siêu phàm.

Hắn lại thử tưởng tượng ra hình ảnh mỹ vị 'Nước canh' chảy trở về trên tay phải. Rất nhanh, thanh kiếm trong tay đã trở nên nhẹ nhàng, mãi cho đến khi nó biến thành nhẹ nhàng như một chiếc lông chim.



Hứa Thâm muốn múa may, nhưng đã nhịn xuống đúng lúc.

Hiện giờ hắn đang ở trong trạng thái hư thoát do khư lực hao hết, không thể cho huấn luyện viên trông thấy cảnh này được.

"Khó trách huấn luyện viên lại nói có rèn luyện thể năng nhiều hơn cũng vô dụng. Quả thực, thân thể bình thường dẫu luyện quanh năm suốt tháng như thế nào, cũng chỉ có thể gia tăng được một chút khí lực, trong khi đó chỉ dùng một phần khư lực này, lại mang đến lực lượng phi phàm. . ." Hứa Thâm âm thầm nói.

Hắn có chút khẩn cấp muốn đi thử nghiệm, xem đến tột cùng lực lượng khư lực bao trùm lên thân thể hắn có thể đạt tới trình độ nào.

Nhưng trước mắt chỉ có chờ tới khi hắn quay lại ký túc xá mới có thể thử nghiệm được.

Rất nhanh, huấn luyện buổi sáng đã chấm dứt.

Mọi người tới nhà ăn bên cạnh sân huấn luyện ăn cơm.

"Sau lại ngồi một mình ở chỗ này? Không phải huấn luyện viên đã cho cậu gia nhập vào đội ngũ của Hạ Tĩnh Tương sao?" Đặng Phong bưng khay cơm, tìm được Hứa Thâm đang ngồi một mình trên bàn, kinh ngạc nói.

Hứa Thâm khẽ cười cười, nói: "Tại tôi quen ăn cơm một mình rồi."

"Nếu không ngại để tôi ngồi ở chỗ này nhé?" Đặng Phong buông khay ăn xuống.

"Không có việc gì."

Đặng Phong hướng ánh mắt nhìn ba người Hạ Tĩnh Tương đang ngồi vây quanh một bàn ăn ở phía xa xa, khẽ lắc đầu: "Nghe nói những gì cô ấy trải qua rất thảm. Khi bước vào khu huấn luyện này cũng nổi tiếng là tu hành cực kỳ liều mạng, không cho bất cứ ai ánh mắt hòa nhã cả. Cho nên cậu đừng quá để ý, dù sao sau khi huấn luyện chấm dứt, chúng ta đều được đưa đến những đội ngũ khác nhau, chưa chắc đã có cơ hội gặp lại."

"Ừm." Hứa Thâm gật gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.