Đặng Phong lập tức khống chế Khư Nhãn, dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt cũng lại khôi phục thành màu đen bóng. Nhưng bỗng nhiên gã cảm thấy một tia e ngại dâng lên trong lòng mình, lại âm thầm cảm thấy may mắn vì bây giờ đối phương còn không thể nhìn thấy. Nếu không để thiếu niên này nhìn thấy biểu cảm thất thố hồi nãy của gã, một vị "Tiền bối" với tuổi đời, tuổi nghề vượt xa hắn không biết bao nhiêu năm, lại thất thố… Dường như sẽ có chút dọa người. 
Gã ho nhẹ một cái, lại nói: "Tôi sẽ ở bên cạnh cậu. Đúng rồi, bên kia là ký túc xá của tôi. Lại nói, mấy ngày nay tôi chưa hề trông thấy cậu, cậu vừa tới hôm nay sao?" 
"Tôi đến đây được vài ngày rồi." Hứa Thâm ngoan ngoãn trả lời: "Nhưng vẫn một mực đợi ở trong ký túc xá lý không ra ngoài." 
"Vậy sao. . . Mà cũng đúng, nơi này không có Đạo Manh tác, cậu hành động không tiện, nhưng cũng chẳng sao đâu, rất nhanh cậu sẽ được thấy thế giới hoàn toàn mới rồi!" Đặng Phong cười nói. 
Gã cảm thấy được bất cứ một vụ dân nào khi nghe được loại tin tức này, đều sẽ vô cùng hưng phấn và chờ mong. 
Nói đâu xa, lúc trước gã cũng là như thế. Tuy bị cuốn vào sự kiện khư thú là chuyện vô cùng bi thống, nhưng loại tin tức này cũng hòa tan đi phần nào rồi. 
Bởi vì "Thấy" chính là điều mà cả đời vụ dân đều khát vọng. 
Nhưng thật đáng tiếc, Đặng Phong lại phát hiện ở trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-da-than-hanh/2577449/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.