Đám vệ binh tuần tra vừa vào nhà đã bị cậu thiếu niên vẫn ngồi yên lặng trong phòng khách dọa sợ. Rất khó có thể tưởng tượng nổi, lại có một thiếu niên đang yên tĩnh ngồi ngay ngắn ở trong cảnh tượng luyện ngục này. Một màn trước mắt, tựa như đã khắc họa hình ảnh đối lập chân thực nhất giữa ánh sáng nhỏ nhoi và thế giới âm u, máu tanh, dơ bẩn.
"Đừng sợ, cậu ấy chính là người sống sót." Một đội viên lên tiếng an ủi những vệ binh tuần tra này.
"Mấy người là ai? Vì sao tới nhà tôi?" Thiếu niên hơi bực bội đứng dậy, bàn tay trực tiếp cầm lấy phần lưng ghế dựa, có vẻ hơi phòng bị và khẩn trương.
Đội viên trẻ tuổi lúc trước được gọi là "Tiểu Diệp" tiến lên, hòa nhã nói: "Em đừng sợ, nơi này vừa xảy ra chuyện, bọn họ đều là vệ binh tuần tra trong thành, tới nơi này để hỗ trợ điều tra, không phải người xấu."
"Vệ binh tuần tra?" Thiếu niên khẩn trương nói: "Đó không phải những người chỉ tới cửa khi người ta phạm tội thôi sao? Tôi và ma ma của tôi đều rất thành thật, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật!"
Tiểu Diệp nghĩ đến một màn trước khi Dục Ma Cơ chết cùng với lời nói và cách xưng hô của thiếu niên, thật hiển nhiên, vị ma ma trong miệng thiếu niên trước mắt này, chính là Dục Ma Cơ vừa bị chém giết kia.
Thành thật sao. . . Tiểu Diệp ngửi mùi hôi đến gay mũi chung quanh, hơi hơi cười khổ, nói: "Không liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-da-than-hanh/2577430/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.