Quan Nghị muốn rời đi.
Thái độ của anh rất dứt khoát, lưng ưỡn thẳng, nhưng Kỷ Thanh Nghiên để ý thấy cơ thể anh đang run thật nhẹ.
Giống như một cây cung đã bị kéo căng đến mức tối đa.
...
Không muốn để anh đi.
Khi biết anh sắp rời đi, Kỷ Thanh Nghiên cảm thấy rất đau khổ, giống như... Nếu Quan Nghị rời đi thì một giây sau sẽ khiến cậu chìm vào biển sâu tuyệt vọng.
Dường như cậu không có cách nhận tiếp nhận chuyện Quan Nghị rời đi.
Thế nhưng rốt cuộc là vì sao?
Cậu làm gì có lý do để giữ anh lại?
Kỷ Thanh Nghiên vốn muốn giữ anh lại, thậm chí còn hỏi anh tiếp theo sẽ đi đến nơi nào.
Thái độ của Quan Nghị rất kiên quyết, cậu không biết mình còn có thể nói gì để khiến anh đổi ý đây.
... Chỉ là, không muốn để anh đi.
Không muốn để anh đi.
Quan Nghị, người cũng như tên, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã khiến người ta có cảm giác người này là một người cực kỳ trầm ổn đáng tin.
Nhưng biểu cảm của anh quá mức lạnh nhạt nên mới khiến người khác cảm nhận được một loại khoảng cách vô hình... Thậm chí là lạnh lùng, nhưng Kỷ Thanh Nghiên lại vô thức cảm thấy người này thật ra không khó ở chung như vậy.
Cậu mất đi một đoạn trí nhớ... Từ chỗ mẹ mới biết được, Quan Nghị là hàng xóm của cậu khi còn bé, quan hệ cũng không tồi, mẹ bảo cậu dẫn người yêu cùng đi nhận điện thoại, nói với cậu là giới thiệu với bạn bè một chút.
Dưới sự vừa động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-biet-nguoi/1033067/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.