Qua thật lâu, ta mới dám ngước mặt nhìn Lý Thành Khí.
Ánh mắt kia rất quen thuộc, nhưng lại như phủ một lớp sương mù, hơi hơi phiếm hồng. Quen biết mười năm, ngoài trừ lần mẫu phi của chàng mất tích không rõ, mặc dù là bị khổ hình ở Thiên Lao, chàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt. Mà hiện tại... Ta cảm thấy tim khẽ nhói đau, há miệng muốn nói, chàng đã giơ tay giúp ta lau đi nước mắt trên mặt: "Đối với nàng mà nói, lựa chọn tốt nhất lúc này là rời xa tranh đấu, chọn thời cơ cùng phụ vương nàng rời xa hoàng quyền."
Lòng ta chợt trầm xuống, vừa định nói chuyện lại bị Lý Thành Khí giành trước: "Ta biết điều nàng muốn nói, hãy nghe ta nói xong." Ta lo lắng nhìn chàng, sợ chàng nói ra những điều như muốn thả ta tự do hay bảo ta rời khỏi chàng. Nỗi lo sợ dần choáng hết tâm trí, chàng bỗng nhiên cúi đầu, không cho ta cơ hội thoái lui, lập tức hôn lên môi ta, vô cùng ôn nhu, nhưng không hề do dự.
Cảm giác như thiên trường địa cửu, dễ dàng chạm vào nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng.
Ta thả lỏng trái tim mình, nhắm mắt lại nghênh đón.
Lý Thành Khí thoáng dừng lại, giây lát sau liền đắm chìm hoàn toàn, bất thình lình chiếm đoạt tất cả lý trí của ta. Chàng hôn từng chút một trên môi lưỡi, dường như làm thế nào cũng không đủ, cứ trằn trọc như vậy. Cho đến lúc hôn một đường đến bên tai, cổ, ta đã không khống chế được run rẩy, nắm chặt vạt áo của chàng, mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-an/1848740/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.