Hai câu trước không khó lý giải, nhưng hai câu sau lại hàm chứa biết bao quan hệ phức tạp trong đó.
Trấn an các hoàng tôn, là chỉ khúc mắc giữa ta, Lý Thành Khí và Lý Long Cơ, nếu ta không chết thì nút thắt giữa hai huynh đệ họ sẽ khó tháo gỡ. Trấn an Thái tử, là ám chỉ bọn họ đứng sau Vương gia cố ý thúc đẩy nên sự tình hôm nay, nếu ta không chết bọn họ sẽ ngày ngày lo lắng bất an. Trấn an thúc phụ, phải nói chính là trấn an Võ gia, nếu ta bị ban chết e rằng sẽ ảnh hưởng tới nhiều người Võ gia. Trấn an Thái Bình... Có lẽ, bản thân bà là một người mẹ, khó có thể cự tuyệt lời cầu khẩn hiếm hoi của con gái mình.
Ta trầm ngâm một lát, mới trả lời: "Vĩnh An không thể nghĩ được."
"Ngươi không phải không thể nghĩ được, là không dám nói", Hoàng tổ mẫu mỉm cười: "Bởi vì ngươi sợ nói ra sẽ làm liên luy tới ai ?" Ta lắc đầu: "Vĩnh An quả thực không thể nghĩ được." Bà thâm trầm nhìn ta: "Vì sao ngươi không sợ?" Ta cười khổ: "Sợ, nhưng bất lực." Bà thở dài: "Ngươi ở bên người Long Cơ nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, ngược lại lúc này lại thấy đó là may mắn. Vĩnh An, nói cho Hoàng tổ mẫu, ngươi thật sự có ý như thế sao?"
Ta lắc đầu: "Đều không phải là như Hoàng tổ mẫu nghĩ. Vĩnh An cũng từng nghĩ tới, vì hắn lưu lại chút huyết mạch. Nhưng nhiều năm tận mắt thấy hoàng quyền tranh đoạt khốc liệt, Vĩnh An không muốn đứa con của mình rơi vào vòng lẩn quẩn đó, chỉ thế mà thôi."
Bà nhìn ta chằm chằm, như là muốn kiểm tra xem lời này thật hay giả, đến cuối cùng nhắm mắt, nặng nề thở dài: "Trẫm đưa cho ngươi là sinh chiếu (được sống),sẽ bắt ngươi rời khỏi Lâm Tri vương phủ, dẹp yên phủ Thái Nguyên Vương thị". Giọng của bà mang theo chút mệt mỏi, cuối cùng ra quyết định: "Không phải là tử chiếu (ban chết),là vì trẫm không thể, cũng không muốn thành toàn cho ngươi, bởi vì Long Cơ và Thành Khí đều rất xem trọng ngươi. Coi như là trẫm có tư tâm, xem ngươi như Thái tử và Thái Bình, ở lại lâu dài trong cung đi."
Từng lời từng chữ đều chậm rãi nhưng mạnh mẽ có lực. Ta nhìn khuôn mặt bà, chớp mắt, từng cảm xúc hoảng hốt, kinh ngạc, chua xót, rồi nhẹ nhõm lần lượt lướt qua. Đến cuối cùng chỉ còn đôi mắt đẫm lệ, nặng nề đầu khấu một cái: "Vĩnh An khấu tạ Hoàng cô tổ mẫu thánh ân."
Một cái dập đầu này, trước mặt Thiên Tử mà nói, chỉ khác biệt giữa 'Hoàng tổ mẫu' và 'Hoàng cô tổ mẫu', nhưng một chữ hơn kém nhau đó đã vây khốn ta suốt bảy năm tứ hôn, cuối cùng đã trôi qua.
————————————————————————
Thánh chỉ đến Lâm Tri vương phủ như thế nào, Lý Long Cơ phản ứng ra sao, ta không hề biết rõ. Ngoài trừ Hạ Chí và Đông Dương vào cung theo hầu, Lâm Tri vương phủ hầu như không còn nửa điểm quan hệ với ta. Bất kể là Uyển Nhi, hay là những người khác đều như bị bịt miệng, một chữ cũng không nói chuyện của hắn.
Giống như ta chưa bao giờ rời khỏi cung, vẫn là Võ gia quý nữ như lúc trước.
Ta theo ý chỉ, ở lại trong cung tiếp tục sao chép kinh. Nay Nghĩa Tịnh đại sư đã chuyển ra cung, ở trong chùa chiền thành Lạc Dương dịch kinh. Nhạn Tháp trở nên lạnh lẽo, kỳ thật lúc trước Nghĩa Tịnh đại sư còn ở đây, Nhạn Tháp cũng rất thanh tĩnh, nhưng mỗi khi ta sao kinh mệt mỏi vẫn có thể leo lên tầng bảy nói chuyện phiếm với đại sư hai ba câu. Hiện giờ chỉ còn mỗi mình ta.
Hạ Chí và Đông Dương mới đầu còn không quen, nhất là Đông Dương, suốt ngày khóc sưng đỏ mắt, cảm thấy nếu ta không thể trở về Lâm Tri vương phủ xem như chặt đứt hạnh phúc cả đời nữ nhân. Nhưng lâu ngày cũng dần dần tốt lên, bởi vì đi theo ta tự tại thoải mái, ở trong này tha hồ chơi đùa dạo mát.
Hôm nay ta ngồi sao kinh tới khi thắt lưng hơi mỏi, mới giật mình thấy đã qua giờ ngọ thiện. Đúng lúc đói bụng kêu vang, Đông Dương đã bưng cơm đến, ngoài ý muốn có thêm chút cá.
Ta kinh ngạc nhìn nàng: "Vì sao có thịt cá nữa ?"
Hoàng cô tổ mẫu bãi bỏ lệnh cấm, lúc này ở thành Lạc Dương món cá là khó tìm nhất. Trừ phi Hoàng cô tổ mẫu ngẫu nhiên ban tặng, không phải ai cũng may mắn được ăn. Hôm nay Hoàng cô tổ mẫu không ở trong cung, tại sao lại có cá ?
Đông Dương trợn mắt nói: "Quận vương đưa tới." Ta vô cùng bất ngờ, thấy nàng cười đến vui vẻ, lập tức biết nàng nói là Lý Long Cơ, trong lòng khó tránh khỏi chút áy náy, chỉ cầm đũa ăn nửa miếng: "Ta không thích ăn cá lắm, ngươi và Hạ Chí cùng nhau ăn đi." Vẻ mặt Đông Dương rầu rĩ: "Tâm ý của quận vương, nô tỳ không dám ăn."
Nàng chung quy là người của Lý Long Cơ, tuy rằng đi theo ta, nhưng tâm vẫn hướng về hắn. Ta không đành lòng nói gì, chỉ nói khẩu vị không tốt, qua loa ăn mấy thứ khác, rồi buông đũa tiếp tục sao kinh.
Hạ Chí thấy vậy, lập tức bảo Đông Dương thu dọn xuống hết. Đông Dương rất không vui, tới khi bưng trà đi lên, cuối cùng không nhịn được mới nói: "Hai ba ngày đầu quận vương đều sai người đến tặng đồ, chẳng lẽ phu nhân không nhớ quận vương ư ?" Tay ta hơi dừng một chút, không ngẩng đầu: "Lời này chỉ nói trước mặt ta, ngày sau không được nhắc lại ." Nàng lập tức đỏ mắt: "Quận vương..."
Ta buông bút, nghiêm mặt nhìn nàng: "Ngày đó vào cung, ta đã nói qua với hai ngươi ý chỉ của Thánh Thượng, ta với quận vương đã là không thể. Nếu ngươi muốn về vương phủ, ta có thể thả ngươi trở về ——". Lời còn chưa dứt, Đông Dương đã quỳ xuống, nước mắt lưng tròng nói: "Lúc trước nô tỳ từng thề với quận vương, cả đời này thề sống chết theo phu nhân. Từ lúc theo phu nhân cũng tuyệt đối không dám có ý đồ khác, chỉ là nô tỳ không đành lòng nhìn quận vương như thế..."
Ta trầm mặc nhìn nàng, không biết nói thế nào mới tốt.
Nàng lại nói tiếp: "Thánh chỉ đã ban ra mấy tháng, nhưng tới nay quận vương vẫn chưa viết hưu thư. Tâm tư của quận vương, chẳng lẽ phu nhân không rõ sao?"
Ta không trả lời như cũ, với nàng mà nói, đó đều là tình sâu ý nặng.
Nhưng với ta mà nói, cũng là gánh nặng chồng chất.
Đến cuối cùng, vẫn là Hạ Chí đến kéo nàng, lắc lắc đầu, mang nàng ra cửa phòng.
Ta ngồi trên ghế nhìn trời đông giá rét ngoài cửa sổ, nhớ tới đêm đó Uyển Nhi thấy ta bình yên đi ra, nàng đã nói: "Vĩnh An, tất cả đều đã tốt lên." Ánh mắt nàng mang rất nhiều hàm ý, có lẽ là nói cho ta nghe, có lẽ cũng là nói cho chính nàng tin tưởng.
Rất nhiều việc, có lẽ sẽ thật sự tốt lên.
Lúc trước vì lệnh cấm tàn sát, Địch công không màng nguy hiểm góp ý cho Hoàng cô tổ mẫu, hy vọng có thể hủy bỏ lệnh cấm này, để dân chúng Giang Nam tiếp tục bắt cá, duy trì kế sinh nhai. Thời điểm ông ở trước mặt Hoàng cô tổ mẫu nhắc tới việc đó, ta chẳng phải đã đổ mồ hôi lạnh, vì lo lắng cho ông và Lý Thành Khí ?
Mà nay người đã mất, lệnh cấm cũng đã giải trừ, tất cả đều đã qua đi.
Ngồi thật lâu vẫn khó tĩnh tâm chép sách, ta dứt khoát bước xuống lầu, một đường đến bên hồ giải sầu. Đảo mắt đã tới mùa đông, cây cối bên hồ đều chỉ còn trơ trọi cành, không có cảnh trí gì bắt mắt. Ta đi hơn nửa vòng, mới chọn một chỗ ngồi xuống, ngẩn người nhìn mặt hồ đã đóng một tầng băng mỏng manh.
Tới khi tay chân lạnh lẽo, chuẩn bị đứng dậy quay về, lại nghe thấy phía sau có tiếng trẻ con khóc.
Theo bản năng quay đầu, mới nhìn thấy Lý Long Cơ ở cách đó không xa mặc cẩm bào màu tím, khoác áo choàng màu đen, cổ áo viền lông màu trắng. Mà đôi mắt kia cứ nhìn ta không chớp, như là đã nhìn thật lâu.
Tự Trực được Lưu thị bế ở cách đó không xa đang khóc lớn, dường như bị kinh sợ gì đó.
Ta dời tầm mắt, đi qua hành lễ: "Lâm Tri quận vương."
Hắn nhìn chằm chằm ta như cũ, không chịu nói một câu.
Từ ngày vào cung là lúc cuối hạ đến nay đã đầu đông, mấy tháng không gặp. Mấy tháng đó hắn lén gửi tới hơn mười phong thư, ta đều đặt trên bàn sách không hề đụng tới. Điều hắn muốn nói ta đều biết, mà trong lòng ta rốt cuộc muốn gì, hắn cũng hiểu được. Từng bị hôn ước trói buộc, cũng từng thử đón nhận sự thâm tình quá mức mãnh liệt kia, nhưng mà cuối cùng đã là quá khứ.
Lưu thị liếc mắt nhìn ta một cái, tựa hồ rất không vui. Ta thấy hắn cứ không nói lời nào, cũng không muốn ở lại thêm, dứt khoát hành lễ nói: "Vĩnh An cáo lui." Nói xong liền xoay người, vừa mới đi hai bước đã bị hắn nắm lấy cánh tay: "Vĩnh An." Ta dừng lại nhìn hắn, hắn có hơi do dự, hai bên trầm mặc giây lát, ta mới mở miệng trước: "Bên hồ rất lạnh, vẫn nên mang Tự Trực trở về đi."
Đôi mắt hắn hơi đỏ lên, cuối cùng mở miệng: "Ta rất nhớ nàng." Ta cười cười: "Long Cơ, lúc trước Hoàng cô tổ mẫu tứ hôn, tạo nên một hồi duyên phận bất đắc dĩ. Nay cũng là một đạo thánh chỉ của Hoàng cô tổ mẫu, cho ngươi và ta ai về chỗ nấy. Đa tạ hai năm qua ngươi hết lòng đối đãi, tình cảm niên thiếu ta sẽ không quên, nhưng tâm tư của ta ngươi hiểu được, cả đời này trong lòng ta chỉ có chỗ cho một người, mặc kệ có thể ở bên nhau hay không, cũng chỉ có một mình Thành Khí mà thôi."
Tay Lý Long Cơ nắm rất chặt, ta nhìn hắn lắc lắc đầu, mím môi không nhắc lại.
Qua thật lâu, rốt cuộc hắn mới buông tay ra: "Nhiều năm như vậy, ta ở trong mắt nàng cũng không qua được một chữ sai", hắn xoay người đi về hướng Lưu thị, ôm Tự Trực vào lòng: "Vĩnh An, chỉ cần là nàng muốn, ta đều cho nàng, bao gồm giấy hưu thư kia. Hôm qua ta đã tuân chỉ, hưu thư ở trong tay phụ vương nàng, hy vọng lần này ta không có làm sai."
Hắn nói xong, không nhìn ta thêm lần nào nữa, nhanh chóng rời khỏi bờ hồ.
Ta ngắm nhìn bóng dáng của hắn, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Hắn chỉ mới mười tám tuổi, ngày sau rồi sẽ có rất nhiều nữ nhân và con cái, còn có giang sơn hắn muốn tranh đoạt. Rồi sẽ quên thôi.
Ta đứng một mình thêm một lát, mới chậm rì rì trở về Nhạn Tháp.
Khi leo đến tầng ba, ngoài ý muốn không nghe thấy âm thanh líu ríu của Đông Dương, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Quan sát trái phải vài lần, tiểu nha đầu này lại chạy đi chỗ nào ? Cửa thì mở toang, lúc ta đang muốn quay đầu bỏ đi, đột nhiên ngừng lại.
Trong phòng có người đang đứng cạnh cửa sổ, thật im lặng lật xem kinh thư.
Qua một lát, người đó mới như cảm thấy được gì, nghiêng đầu nhìn ta, trong mắt nổi lên ý cười nhàn nhạt. Ta không dám động đậy, cũng không dám lên tiếng, cứ nhìn người đó xuất thần, sợ chớp mắt chỉ còn lại một mình, sợ tất cả trước mắt đều chỉ là ảo giác...
Người đó cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn ta như vậy, bỗng có cơn gió ùa vào thổi tung những tờ giấy trên bàn.
Sau đó, trong tiếng giấy xào xạc, Lý Thành Khí chậm rãi vươn hai tay về phía ta.
Ở Thiên Lao, ở Khúc Giang, ở ngoài Thiều Hoa các, được ôm trong lòng chàng đến tột cùng có bao nhiêu ấm áp, ta không nhớ nổi, hoặc là không dám nhớ đến.
Mà nay, chàng vươn tay với ta, không còn bất cứ trở ngại nào, mở rộng vòng tay.
Trong giây lát trước mắt trở nên mơ hồ, không ngờ lệ đã tràn đầy mặt. Đôi mắt đen thẳm ôn nhu kia vẫn chăm chú nhìn ta như trước.
Đến khi ta bổ nhào vào lòng chàng, đã nghẹn ngào không thở nổi. Chàng gắt gao ôm chặt ta, giọng nói đè xuống tới rất thấp rất thấp, lại dịu dàng đến mức làm ta không kìm được rơi lệ: "Vĩnh An, ta luôn luôn chờ nàng."
Chàng nói với ta... Vĩnh An, ta luôn luôn chờ nàng.