Cánh tay hắn ôm rất chặt, ép ta tới mức hít thở khó khăn, chỉ nghe tiếng tim mình đang đập mãnh liệt.
Hạ Chí ở cách đó không xa trợn mắt kinh ngạc, ta liếc nàng một cái, nói khẽ với Lý Long Cơ: "Hạ Chí còn đang ở đây." Hắn cười nhìn ta, mắt híp thành một đường: "Thế nào? Bổn vương sủng nàng, không thể để người bên ngoài xem sao?" Ta nhất thời nghẹn họng, nhớ lại thân phận Hạ Chí, không dám nói gì.
Vào chuồng ngựa, hắn mới nhẹ nhàng thả ta xuống, chỉ vào một con ngựa toàn thân trắng như tuyết: "Đây là tặng cho nàng." Con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu liền nhìn. Đôi mắt đen mun ngập nước, nhưng giống như có thể nhìn ra ngôn ngữ trong đó. Ta vô cùng ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: "Thật khá."
Hắn cười: "Nếu tính từ đầu, con ngựa này coi như là hậu duệ của bầy ngựa trong hoàng tộc, xuất thân từ chỗ Thái Tông hoàng đế." Hắn dừng nói nhìn ta, ta hiểu là hắn có ý muốn khảo nghiệm, liền đi qua thử vuốt ve nó: "Hay ngươi nói nó là một con trong ‘Mười con tuấn mã” của Thái Tông, Đằng Sương Bạch? Hoặc là hậu duệ của Tuyết Thông ?" Khi hắn cười gật đầu, con ngựa đã cọ cọ tay của ta. Ta ngẫm nghĩ một lát, mới nói: "Ngựa quý như thế nên đưa cho Vương phi đi. Nàng tập võ từ bé, nhất định là rất thích ngựa, ta ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết, chẳng phải là lãng phí sao ?"
Con ngựa cọ trong lòng bàn tay ta, chọc ta ngứa ngáy cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-an/1848734/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.