Một bé lợn bông là do lão Ấn cho, tên là Victoria, là của tôi, đặt tên như vậy để tưởng nhớ nơi tôi lần đầu tiên trút bỏ bao tình cảm của mình trên đất nước này.
Sau đó gặp bé Wilbur trên đường có ngoại hình y hệt Victoria, bé bị bỏ rơi dưới đất một cách đáng thương, có nhiều người đi đi lại lại như vậy mà không ai để ý đến bé. Thế là tôi mua bé về làm bạn với Victoria, đặt tên là Wilbur để tưởng nhớ một nơi đã mang lại bước ngoặt thay đổi cho tôi. Tất nhiên, trùng hợp chú lợn trong câu chuyện cổ tích đó cũng tên là Wilbur.
Ban đầu tôi muốn giữ Wilbur, cho Thẩm Phương Victoria. Bởi vì khi tôi nhìn thấy Wilbur, bé trông như vừa bị người ta dẫm lên, bẩn bẩn lăn lông lốc trên nền đất, như chó ăn phân vậy, à không, như heo ăn phân. Không cao quý xinh đẹp điệu đà như Victoria, lại còn thơm nữa. Ban đầu Thẩm Phương không có ý kiến gì, nhưng khi nghe tôi nói về lý do mua Wilbur, chị đột nhiên thay đổi ý định, kiên quyết đòi chiếm đoạt Wilbur. Vì vậy, Wilbur được lấy theo họ chị ấy. Victoria lấy theo họ tôi.
Khi đi, Thẩm Phương đề nghị muốn trao đổi với nhau, tôi thấy giống như chia cách thời Xuân Thu Chiến Quốc vậy, đại khái chị nói, nếu em chọc giận chị, hãy chống mắt lên xem con của em có sống yên ổn được không. Tất nhiên, tôi tốt bụng, tôi không nỡ bắt nạt Wilbur. Tôi chỉ ghi nợ thôi! Hie Hie Hie~~~~~
Gần đây tôi phải bắt đầu chăm chỉ thiết kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/285040/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.