Ôi, tôi hoa mắt, dụi mũi rồi ngượng cười với chị. Tôi đi theo người đàn ông đó ra sau xe, giả vờ là người hiểu chuyện muốn giúp một tay. Trời mưa rất to thấm ướt vai và vạt áo vest của người đàn ông thành hai màu, mà tôi còn đang rảnh rỗi sinh nông nỗi cố ấn xe đẩy vào trong, rồi cởi áo gió lót lên thanh sắt của xe đẩy. Thật ra người khác chỉ tốn 10 giây để làm việc này, nhưng tôi lại tốn mất nửa ngày mới xong. 
Hết cách, tôi chính là người vờ vịt như vậy đấy. 
Đến khi cốp xe đóng lại, 10% tế bào não còn lại cố gắng điều khiển đôi chân - như không còn là của tôi nữa - đi vào trong xe. Truyện Đông Phương 
Tôi đang nghĩ xem nên cư xử như thế nào mới ra dáng giàu sang khiêm tốn đúng mực, thì chị ấy đã đưa tôi một chiếc khăn mặt: "Cô lau đi." Sau đó nói với người ngồi phía trước, "Danny, cảm ơn anh." 
Xe chạy rồi. 
Mà tôi, lại còn lo bắt cóc lừa đảo gì nữa cơ chứ, có vẻ như sớm đã mặc sống kệ chết. 
- -------- 
Có vẻ như các bạn đọc muốn biết về thân thế của tôi, như phía trên tôi từng đề cập, bố mẹ tôi không xuất thân từ gia đình làm quan. Bố tôi có dòng dõi kinh doanh, mẹ tôi là giáo viên, nhà tôi có thể là trường học, hoặc... thôi không nói nữa, nhỡ như lôi người có liên quan vào. Nhưng tôi có thể kể một chút về mẹ tôi, vài chục năm trước, trước khi bà cùng cả gia đình ông ngoại bị đày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/284933/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.