Nhưng lần này là đi cùng David đến kho hàng, tôi đã hỏi, để ra khỏi khu nhà máy này, phải đi xe buýt trước mới có thể đến ga điện ngầm, hơn nữa còn phải đổi tuyến mới có thể về được chỗ tôi. Phải làm sao bây giờ, thật là phiền phức, mà cái anh David đó lại phủi mông rời đi từ lâu rồi.
Chính vào lúc hết sách xoay xở đó, không có thần tiên giáng trần nào ở đây cả, ngược lại, trời bắt đầu đổ cơn mưa.
Mẹ kiếp! Tôi chửi thề một câu, chạy đến quầy lễ tân, tôi muốn hỏi liệu bọn họ có loại xe kéo nhỏ cầm tay không để tôi mượn. Tính toán một lúc, trên người có 30 bảng anh tiền mặt, tôi có thể đưa họ số đó, hôm khác quay lại trả sau.
Lần này rất thuận lợi, một anh trai không biết tên nào đó chỉ nhìn vào địa chỉ trên đơn hàng của tôi, rồi cho tôi mượn xe ngay. Tôi vui lên ngay tức khắc, bụng nghĩ, có phải ông trời biết hôm nay là sinh nhật tôi nên ông cũng chiếu cố tôi không.
Thùng các-tông quá lớn, đặt trên xe không vững, luôn bị nghiêng vẹo. Thế nên tôi lần lượt lấy từng hộp nhỏ ra, đặt lên xe hàng và dùng dây thừng buộc lại. Mưa càng lúc càng nặng hạt, tôi bắt đầu luống cuống chân tay.
Có hai chiếc xe đi tới và dừng lại trước lối vào kho hàng. Trước tiên, có vài người bước xuống bật chiếc ô lớn màu đen lên, chạy đến cửa chiếc xe đằng sau, kính cẩn đón một người nào đó ra ngoài.
Tôi vừa giữ chặt "miếng ăn" trong tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/284932/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.