🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hoan nghênh về nhà." chỉ là bốn chữ đơn giản đáp lại, nhưng khiến lòng người nghe rung động. Dù chỉ là câu từ rất đơn giản, từ miệng Lam Khiên Mạch nói ra, lại mang theo cảm xúc ấm áp khác. Sờ tay người trong ngực lạnh như băng, Ngôn Thanh Hạm đau lòng, vội đem ủ trong ngực mình, dùng thân nhiệt của mình làm ấm cho Lam Khiên Mạch.
"Em ở ngoài này bao lâu rồi? sao tay lại lạnh như vậy?" ủ ấm cho Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm thấp giọng hỏi. Cô cũng biết chỉ cần mình không ở nhà, thì người này lại làm xằng làm bậy. Nhớ đến hai dĩa thịt bò trên bàn còn chưa đụng đến, Ngôn Thanh Hạm không cần đoán cũng biết, Lam Khiên Mạch nhất định chưa có ăn tối.
"Cũng không lâu đâu, em vốn là ôm Cát Cát ra sân thượng xem pháo bông, nhưng thấy cảm giác không thật, cho nên em ôm nó xuống. Thanh Ham, sao chị về sớm vậy? có phải nhớ em lắm không?" Lam Khiên Mạch nghịch ngợm nói còn không quên đưa tay nhéo nhéo mũi Ngôn Thanh Hạm. Nhìn mặt nàng vui vẻ, Ngôn Thanh Hạm đột nhiên sinh cảm giác, chỉ cần nữ nhân này vĩnh viễn cười như vậy, thì cô cũng không tiếc bất kỳ giá nào.
"Không có gì, chỉ là có chút mâu thuẫn với ông ngoại, hắn nói tạm thời không muốn thấy chị., cho nên về nhà." Ngôn Thanh Hạm nói rất vô vị, nhưng với Lam Khiên Mạch cũng không như vậy. Nàng biết Ngôn Thanh Hạm là cháu gái Mạc Lâm thương yêu nhất, nếu như không xảy ra chuyện lớn, đối phương tuyệt đối sẽ không đuổi Ngôn Thanh Hạm trong ngày xuân này.
Nghĩ vậy, nụ cười vốn đầy hạnh phúc của Lam Khiên Mạch lại thêm vài tia u sầu. Nàng thả Cát Cát trên ghế, đưa tay ôm Ngôn Thanh Hạm. Cảm thấy đối phương run rẩy, cô chỉ càm thấy cái mũi mình dâng lên đau xót. Loại cảm giác đó, giống như nhìn thấy hài tử nhà mình bị khi dễ vậy.
"Thanh Hạm, chị không cần vì em mà làm như vậy. Em đã sớm quen một mình tiến năm cũ rồi, chị không về, em cũng không sao." trong lòng Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm luôn là người lễ phép, hiếu thuận với người lớn. Trực giác nói với nàng, đối phương tối nay làm việc đối nghịch Mạc Lâm rất có thể là vì mình.
"Em nói ngốc gì vậy?" nghe Lam Khiên Mạch nói Ngôn Thanh Hạm có chút tức giận mắng hỏi. Cô đứng thẳng người, đôi mát đen nhìn thẳng vẻ mặt áy náy của Lam Khiên Mạch.
"Không phải nói ngốc, mà em không hy vọng Thanh Hạm vì em mà cùng người nhà cãi nhau."
Lam Khiên Mạch nói xong, tay đặt lên mặt Ngôn Thanh Hạm, chậm rãi vuốt ve. Cảm nhận hai bàn tay lạnh như băng, Ngôn Thanh Hạm đau lòng lấn át tức giận, cô nắm tay Lam Khiên Mạch hà hơi sưởi ấm, rồi hôn lên đó.
"Tiểu Mạch, em luôn ngu ngốc như vậy, làm bất cứ chuyện gì đều không cầu hồi báo vì chị. Chị đã nói với em rồi, em nên học ích kỷ một chút, đừng có ngu ngốc như vậy, xem ra. Em không có đem những lời này ghi nhớ. Hôm nay chị có mâu thuẫn với ông ngoại, là chuyện nội bộ Mạc gia."
"Em còn nhớ vụ tai nạn xe lần đó không? thật ra thì, cũng không phải do bất ngờ, mà có người cố ý làm. Người làm chuyện này, chính là nhị cữu của chị, Mạc Lôi. Lúc trước em thấy chị và Mạc Sâm bộ dạng lúc nào cũng đối đầu nhau, đây chỉ là do hai người chúng ta diễn trò mà thôi. Mục đích là để trao đổi tin tức trên tay nhau, để cho hắn có cảm giác yên tâm hạ lỏng cảnh giác, rồi đem tội hắn tố giác với ông ngoại cho chị."
"Chị chọn làm chuyện này vào hôm nay, là không còn cách nào khác, thời gian không đợi người, mọi kế hoạch của chị an bài đã ngửa bài với ông ngoại rồi. Ông ngoại đến giờ là người mạnh nhất, bị cháu gái mình đối xử như vậy, hắn đau lòng và tức giận cũng là chuyện bình thường."
"Trên đời này không có cha mẹ nào là không yêu thương con mình, dù cho Mạc Lôi có đại nghịch bất đạo đi nữa, ông ngoại vẫn sẽ bênh vực hắn, không muốn hắn bị pháp luật chế tài, Chị làm như vậy, chính là công khai khiêu chiến ra bên ngoài, đem nội đấu trong Mạc gia dời lên trận đài. Vì như vậy, nên ông ngoại tức giận mới đuổi chị đi, chị tin là chờ hắn nghĩ thông suốt, thì sẽ tha thứ cho chị."
"Không ngờ sẽ là như vậy." nghe qua Ngôn Thanh Hạm giải thích, Lam Khiên Mạch nhất thời có chút không tin nổi vào tai mình. Nàng cũng đã nghĩ đến vụ tai nạn xe là phát sinh ngoài ý muốn hay có nguyên nhân gì, nhưng mà, không quyền không thế như nàng, cũng chỉ có thể suy diễn một chút, chứ không thể nào thay đổi hành động mà đi điều tra được.
Nàng đã sớm biết Mạc gia nhìn bề ngoài cũng không hòa bình như vậy, lại không ngờ nhị cữu của Ngôn Thanh Hạm lại dùng thủ đoạn như vậy làm hại cháu gái ngoại và anh ruột của mình. Nghĩ đến khoảng thời gian này Ngôn Thanh Hạm chịu áp lực, Lam Khiên Mạch nhje nhàng vuốt ve lưng nàng, dùng hình thức không tiếng động an ủi đối phương.
"Tiểu Mạch, em yên tâm, chị thực sự không sao, chỉ là cảm thấy có chút lỗi với ông ngoại mà thôi. Bất quá, hôm nay chị có thể ăn tết với em, chị rất vui."
"Hả? có thật không? nhưng chỗ em không có pháo bông, không có tiệc tùng, cũng chỉ có mình em với Cát Cát đần. Thanh Hạm nhất định là rất yêu, rất yêu em mới muốn ăn tết với em sao?"
Lam Khiên Mạch chính là ánh mặt trời rực rỡ điển hình, khi nãy mặt còn âm u giờ lại phủ đầy nụ cười. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhấc lên, ngu ngốc hỏi mình, cái bộ dạng này thật quá khả ái khiến Ngôn Thanh Hạm không kiềm được, khom người bế Lam Khiên Mạch lên, đi vào hành lang, không kịp đợi mà hôn nàng.
"Thanh Hạm ỷ mạnh, luôn khi dễ người ta." Lam Khiên Mạch không ngờ Ngôn Thanh Hạm lại đột nhiên bế mình lên, còn như sói đói cường hôn mình. Chờ nàng kịp phản ứng, thì hai đã đứng trước cửa thang lầu. Nhìn Cát Cát đi dưới đất cũng khát vọng được ôm một cái, trong lòng Lam Khiên Mạch hạnh phúc còn thiếu kéo dài ra thêm.
"Em không chị bế sao? vậy chị để em xuống nha." Ngôn Thanh Hạm nói, làm bộ muốn để Lam Khiên Mạch xuống, thì người trong ngực còn chưa kích động ngược lại Cát Cát đi đằng sau đã nhảy lên. Nhìn nó moi moi quần Ngôn Thanh Hạm muốn trèo lên, Lam Khiên Mạch vội ôm cổ của cô, đổi ý.
"Thanh Hạm, hình như Cát Cát rất muốn chị bế. Nhưng mà, em đột nhiên không muốn đi cầu thang nữa. Như vậy đi, chị bế em về nhà, có được không?"
"Ừ, được."
Hai người cùng đồng thuận, lần nữa khôi phục tư thế bế công chúa, đi lên lầu. Nhìn thấy hy vọng muốn được bế rơi vào khoảng không, Cát Cát kêu meo meo hai tiếng, dùng tiểu thịt trảo gãi tường, cuối cùng không được Lam Khiên Mạch hay Ngôn Thanh Hạm bế, không thể làm gì khác hơn là rũ đầu nhỏ thất vọng tự mình đi lên.
Về đến nhà, Ngôn Thanh Hạm thả Lam Khiên Mạch xuống sofa, hai người cùng làm ổ không nhúc nhíc. Còn Cát Cát thì chui về ổ của nó, ăn thức ăn mèo, ôm vịt cao su mới được mua vào ngực. Lúc này, bầu không khí trong phòng rất ấm áp. Nhìn gò má Ngôn Thanh Hạm yên bình, Lam Khiên Mạch nhịn không được hôn lên má cô một cái.
"Thanh Hạm, em rất thích cuộc sống im lặng như vậy, chỉ hai chúng ta sống chung như vậy thôi được không?"
"Ừ, em thích đều được, chờ chị xử lý mọi chuyện trong tay đã. Chị sẽ đưa em đến chỗ em thích, khi nào về cũng được."
"Chậc chậc, Thanh Hạm là tổng giám đốc, sao có thể xin nghỉ phép đi chơi lâu được. Nhưng em chỉ là trợ lý, chị đi chơi vậy em phải làm sao đây?" nghe Lam Khiên Mạch rêи ɾỉ, Ngôn Thanh Hạm mới nhớ đến, đối phương là trợ lý bưng trà rót nước cho mình. Nghĩ đến người nào đó nhất định cảm thấy trong lòng không thăng bằng.
"Yên tâm, chị là lão bản đi được, thì dĩ nhiên trợ lý thân thiết cũng được đi theo. Không có em, ai nấu cơm giặt giũ cho chị, dỗ chị vui vẻ chứ?"
"Hừ, em biết ngay mà, nguyên nhân chị cần em chỉ vì những thứ này thôi."
"Dĩ nhiên không phải, em còn có nhiều ưu điểm nữa, nhiều đến chị đếm không hết, càng không thể nói được. Chủ yếu nhất là, không có ai bầu bạn, bất kể chị đi đâu du lịch, cũng không thấy có ý nghĩa gì."
"Ngô, nói như vậy mới đúng chứ, cái miệng Thanh Hạm càng ngày càng ngọt."
"Ha ha, nếu đã ăn của em nhiều kẹo như vậy rồi mà còn không nói ngọt được, vậy há chả phải là chị đi ăn chùa à."
"Thanh Hạm, em đói, chị đem thịt bò em vừa làm hâm lại được không?"
"Ừ, chị đi hâm liền." hai người liên tục trò chuyện cho đến khi Lam Khiên Mạch kêu đói, Ngôn Thanh Hạm mới nhớ đến đối phương tời giờ còn chưa ăn cơm. Nghe người yêu ra lệnh, cô vội lấy hai dĩa thịt bò trên bàn đem vào phòng bếp. Không lâu sau nghe thấy âm thanh hâm thức ăn trong rồi báo xong, chỉ nghe mùi thơm của thịt bò.
"Được rồi, đến ăn đi." sau khi hâm xong, Ngôn Thanh Hạm bưng thịt bò đến cạnh bàn. Lam Khiên Mạch nghe thấy cười đi đến, bước chân có chút cứng ngắc so với ngày thường chậm hơn rất nhiều. Thấy nàng đi đứng mất tự nhiên, Ngôn Thanh Hạm mới hiểu được, Lam Khiên Mạch sở dĩ đi đứng như vậy, hoàn toàn là do tối qua chơi bời quá độ lưu lại hậu di chứng.
"Xin lỗi, tối hôn qua… chị… muốn quá nhiều." vì muốn để Lam Khiên Mạch thoái mái một chút, Ngôn Thanh Hạm không để nàng ngồi lên ghế gố mà bế nàng ôm vào ngực mình, giúp nàng xoa eo. Khi nghe người kia vì thoải mái mà hừ nhẹ, trong lòng Ngôn Thanh Hạm lại đau lòng thêm vài phần.
"Thanh Hạm, đừng xem em nhu nhược như vậy được không? thật ra thì, trước kia em là một người có thể chạy 200 thước. Tối hôm qua không phải do chị muốn nhiều, mà do chị xấu xa đem em bày đủ loại tư thế. Em phát hiện a, Thanh Hạm càng ngày càng xấu. Nói cho em biết, chị rốt cuộc học từ ai mấy cái tư thế xấu xa này?"
Lam Khiên Mạch hưởng thụ thịt bò Ngôn Thanh Hạm đút cho, trong lòng tán dương tay nghề của mình càng ngày càng tốt, đồng thời cũng hồi tưởng cảm xúc mạnh mẽ đêm qua cùng với Ngôn Thanh Hạm. Nàng nhớ, trừ tư thế cơ bản ra, Ngôn Thanh Hạm còn đem mình bày thành đủ loại tư thế kỳ quái, nhất là tư thế đứng cuối cùng, khi đó nàng mệt đến bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống đất.
Trực giác nói với Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm là một bảo bảo ngoan tuyệt đối sẽ không chủ động lên mang xem phim đen hay xem mấy tư thế xấu hổ kia. Như vậy, chỉ có duy nhất một đường tắt cho cô biết những thông tin xấu này, không thể nghi ngờ chính là Lăng Vi.
"Lúc ăn cơm mà em còn nghĩ bậy cái gì, nào, mở miệng." thấy Lam Khiên Mạch hỏi mình mấy chuyện kỳ quái, Ngôn Thanh Hạm nói, dùng dĩa xiên một miếng cà rốt cho vào miệng nàng, thấy bộ dạng người kia như lâm đại địch, Ngôn Thanh Hạm liền một kích nhét vào miệng nàng, rất nhiều thứ Lam Khiên Mạch ăn không được cô cũng không có thu tay.
"Thanh hạm thật đáng ghét, luôn ép em ăn cà rốt." không chịu nổi Ngôn Thanh Hạm bức bách, Lam Khiên Mạch nhắm mắt đem miếng cà rốt nuốt xuống. Tốc độ rất nhanh, Ngôn Thanh Hạm hoài nghi nàng căn bản không nhài mà liền nuốt vào.
"Ăn thì từ từ nhai nuốt, không được nuốt như vậy, lỡ nghẹn thì sao?" Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ nói, cô luôn cảm thấy có lúc Lam Khiên Mạch như là con nít, cô luôn hy vọng khi ăn uống đối phương có thể thêm chút thành thục của thường ngày. "Nếu Thanh Hạm cho em đồ ăn ngon, em sẽ từ từ ăn, cà rốt em không thích, em không phải thỏ."
Lam Khiên Mạch nói xong, liền chê bai chọt vai Ngôn Thanh Hạm. Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng còn đôi mắt đỏ. Ngôn Thanh Hạm nghĩ trong lòng, em còn không phải thỏ sao? mặt em thì trắng mềm, ánh thì con ngươi màu đỏ, tát khởi kiều lai cùng mấy trò xấu xa kia giống hệt như thỏ. Bất quá, những lời như vậy Ngôn Thanh Hạm không dám nói thẳng, nếu không thì người nào đó sẽ tạc mao.
"Này, Thanh Hạm, tối nay, em đem tất cả mấy cái hôm qua chị làm với em lặp lại lần nữa, được không?" ăn bò bít tết, Lam Khiên Mạch đột nhiên mở miệng nói. Nghe lời này, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, trong lòng nảy sinh dự cảm bất thường. Nhìn đối phường dần dần gần sát, muốn hôn mình Ngôn Thanh Hạm vội vàng lui về sau, tránh thoát cái hôn của Lam Khiên Mạch.
"Không được quậy, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, em… em muốn nói gì, đợi lúc khác rồi hãy nói." quả nhiên, một khi nói đến chuyện ấy Ngôn Thanh Hạm liền ngượng ngùng. Lam Khiên Mạch quả thực không hiểu nổi, bình thường người này bộ dạng rất lợi hại, nhưng khi nói đến chuyện thượng giường lại như tiểu cô nương chưa trải qua nhân sự? không lẽ, cái này chính là cái nói về mỗi ngày đều như lần đầu tiền? Lam Khiên Mạch suy nghĩ xấu xa, nụ cười trên mặt ngày càng thô bỉ.
"Không được suy nghĩ lung tung, tóm lại, tối nay phải ngoan ngoãn mà ngủ, không được lộn xộn biết không?"
"Hảo hảo hảo, biết, Thanh Hạm thiệt là, luôn đem người ta ăn sạch sẽ mà không cho người ta phản công. Chị đừng quên nha, trong nhà này, em mới là công, là mẹ ruột Cát Cát."
Đút cơm cho Lam Khiên Mạch ăn xong cũng đã gần 12 giờ đêm. Hai người ngồi trên sofa, nghe tiếng đếm ngược kết thúc năm cũ. Khi tiếng chuông điểm 12 giờ vang lêm, các nàng ôm nhau, an tĩnh trầm mặc ngưng mắt nhìn đối phương.
"Thanh Hạm, có thể gặp được chị là hạnh phúc đời này của em, cũng là chuyện may mắn nhất. Năm mới vui vẻ, người yêu của em." cho dù đang trong lúc ăn tết mà bảy tỏ cũng không phải sáng kiến gì, nhưng Lam Khiên Mạch cũng không ngại làm. Nàng yêu Ngôn Thanh Hạm, tình yêu này sẽ không nhạt phai theo thời gian trôi, mà như là rượu, càng lắng động, càng nồng nàn, và hượng vị càng thêm nồng hậu.
"Cám ơn em, Tiểu Mạch, cám ơn em đã yêu chị, chị cũng vậy một người đối với tình yêu không có bất kỳ kinh nghiệm gì khi sống chung với người yêu. Đã từng, chị không hiểu được tình yêu là mùi vị gì. Nếu như không phải là em, có lẽ đến giờ chị cũng sẽ không hiểu được."
"Tiểu Mạch, từ nay về sau, ngày này hàng năm chị cũng sẽ ở bên cạnh em, sẽ không để em cô đơn một mình nữa. Chị yêu em, yêu đến nỗi không thể rời em được. Chị không nghĩ với tình tình lạnh nhạt như chị lại nồng nàn yêu một người như vậy. Chờ lúc chị phát hiện ra, thì chị và em đã hợp thành một thể khiến chị không thể dứt bỏ được."
Bất kỳ ai muốn tách chúng ta, chị cũng sẽ không để bọn họ được như ý.
"Thanh Hạm, so với em thì tựa hồ lòng tham của chị rất nhiều. Chị không chỉ muốn cùng em trải qua mùa xuân, còn có lễ tình nhân, tết thiếu nhi, lễ lao động, lễ quốc khánh, bất kỳ lễ của người này, hay là một ngày bình thường, chị đều muốn cùng em vượt qua. Dĩ nhiên, còn có Cát Cát."
Lam Khiên Mạch nói xong, đem Cát Cát để bên cạnh sofa ôm vào ngực, hai người kẹp một con mèo, chỉ như vậy ôm thành một cục, hồi lâu vẫn chưa buông. Chỉ hai người qua mùa xuân lạnh lẽo, nhưng tim các nàng không cô đơn.
Bởi vì, bên cạnh các nàng, có nhau.Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 150
Tác giả có lời muốn nói: Hú yeah ~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều diễn ra lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, Bạo tỷ tỷ vạn niên thùy mị thanh tân nội hàm đẩu M công, đẩu thị phi thường đẩu của đẩu, M là bị ngược cuồng M mà không phải mễ mễ M, hôm nay mọi người được miễn nguyền rủa ở dòng chữ xanh nhỏ, tiểu kịch trường!
Qua các diễn biến cùng gϊếŧ chết boss, tiết mục ấm áp của cp chính rốt cuộc cũng đến, tiểu cát cát cũng đã đến. Nga ha ha ha, mọi người xem chương này có cảm thấy ấm áp không? tiểu cát cát đáng thương, đòi ôm mà không được bộ dạng ủy khuất manh quá đi, không biết mọi người có muốn ôm tiểu cát cát không? mau giơ tay nào!
Hiểu Bạo cảm thấy, khí tràng hai người Ngôn Lam rất ấm áp, mỗi một đôi Hiểu Bạo hạ bút viết đều có cảm giác các nàng là cố hữu. Như là Lăng Vi cùng Tả tỷ tỷ đủ kiểu cấm kỵ, còn Ngôn Lam, không thể nghi ngờ là vô cùng ấm áp. Quyết định cho Thanh Hạm đạm nhã cùng Lam Lam khí chất công khí tràng, cho nên mấy chương trước mới khiến mọi người thấy đau khổ, có cảm giác lão phu lão thể. Hai đối với cảm giác về cp không hề thay đổi, tỷ như nếu như có ngày Lăng lão bản ôm quả nhi nhà nàng ở dưới lầu chờ Tả tỷ tỷ, sau đó nói một câu Tĩnh Nhan mừng về nhà, như vậy không phải rất quái hay sao?
So…. Lăng lão bản tiếp thô bỉ, Tả tỷ tỷ tiếp tục làm thánh mẫu là được.
Như vậy, chương sau vẫn là cp chính ấm áp. dĩ nhiên còn có Chiến tỷ đã lâu cũng phải lên sân, khi Chiến tỷ ra sân sẽ có kịch trường về Chiến tỷ, đơn giản không quá hợp. Vì vậy, không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi.
Lần này nói về 4 vị tham gia trêu đùa bị Chiến tỷ S đủ kiểu, kết quả cá chép xoay người, cùng nhau S lại Chiến tỷ. (ha, bạn không tham gia có thấy tiếc không?)
Roi da quất lên thịt, mang đến đau đớn kịch liệt, trên giường lớn 4 nữ nhân thân thể trần trụi oai thất nữu bát nằm đó, trên mặt đầy thô bỉ, sợ hãi, hạnh phúc, tình cảm thỏa mãn.
cc quân: ah, Chiến tỷ, dùng sức một chút, dùng thêm sức một chút, ta thích ngươi đánh ta như vậy. (Hiểu Bạo: ta cảm thấy viết đến đây, ta thấy mắc cười quá.)
tiểu tam tử: Chiến tỷ, ngươi đừng đánh người khác, ngươi đánh ta a, mau đánh ta! (Hiểu Bạo: người nào đó muốn tìm bất mãn…)
tử thần: Chiến tỷ tỷ, đánh chỗ đó, phải đánh chỗ đó, hu hu hu hu ! (Hiểu Bạo: thân, mời gọi uyển chuyển để phạt tốt?)
ga quân: Chiến tỷ, ta muốn S ngươi, a không, ta muốn ngươi S ta, tới đi, mau tới đi! (Hiểu Bạo: ga quân bất ngờ nói thật.)
Chiến tỷ: 4 người các ngươi, kêu lớn tiếng một chút, các ngươi không phải thích ta đối với các ngươi như vậy sao? tới, kêu lớn tiếng một chút. (mọi người: Chiến tỷ, ngươi khỏe thiệt.)
cc quân: Chiến tỷ, chúng ta muốn ngươi đến đánh, ngươi gần thêm chút nữa, có được không?
3 người còn lại: ân ân, Chiến tỷ, mau tới, chúng ta muốn gần ngươi. (Hiểu Bạo: đột nhiên có cảm giác thật ghê tởm 0-0)
Chiến tỷ: tốt, bây giờ ta qua liền, thỏa mãn mấy kẻ nhỏ bé các ngươi! (Hiểu Bạo: Chiến tỷ, không lẽ ngươi đã thăng cấp làm nữ thân rồi sao?)
Ngay lúc Chiến tỷ hứng thú bừng bừng đi đến, 4 người nằm trên giường đột nhiên bật dậy, dùng 4 sợi dây trói tứ chi Chiến tỷ ở 4 góc giường.
Chiến tỷ: các ngươi làm gì? Chiến tỷ hốt hoảng nhìn roi bị cầm, kim châm, nến, cùng cát cát là 4 người. (Mọi người: có thứ lạ lăn vào.)
cc quân: làm sao? nga ha ha ha, đương nhiên là sm ngươi, các bạn nhỏ lên thôi, đem khuất nhục chúng ta chịu trả lại cho tiện nhân này! nga ha ha ha ha! (mọi người: cc quân, ngươi hắc hóa.)
ga quân: không phải ngươi rất thích roi sao? xem ta quất chết ngươi! (chỉ thấy ga quân điên cuồng giơ roi, không ngừng quất lên người Chiến tỷ, kỹ thuật quá tệ, có vài lần đánh lên người tiểu tam tử…)
tiểu tam tử: cmn, ngươi đừng có mà đánh ông a! cây nến của ta bị ngươi đánh gãy hết rồi! (ga quân nhìn cây nến đau lòng nói. Đây chính nến làm sinh nhật a~)
tử thần: hai người các ngươi đừng ồn coi? ta không dám hạ châm được. (tử thần quân cầm kim châm, muốn chậm Chiến tỷ, kết quả tìm nửa ngày cũng không biết châm chỗ nào. Xem ra, là mễ có khi cần thiên phú S cho.)
Chiến tỷ tỷ: các ngươi đối với ta như vậy, nhất định sẽ hối hận!
cc quân: ai quản ngươi, cát cát, lên, mau báo thù! (cc quân vừa nói, đem cát cát trong ngực ném lên người Chiến tỷ, nhìn thấy con mèo nhỏ dùng móng vuốt gãi ngực Chiến tỷ, rồi dùng miệng liếm cổ Chiến tỷ, cuối cùng, cuối cùng đặt mông ngồi lên mặt Chiến tỷ.)
cc quân: cát cát xấu, ai cho phép ngươi như vậy, đây là muốn thưởng, không phải trừng phạt! (cc quân vừa nói, muốn đem cát cát ôm về, lúc này Chiến tỷ vốn nằm trên giường đột nhiên bật dậy. Sắc mặt nàng vì tức giận mà đỏ lên, nàng nắm cái đuôi cát cát lại, quăng cát cát ra ngoài, đánh lên mặt cc quân!)
cát cát: meo ~
cc quân: ah~
vì vậy, cc quân và cát cát hôn môi nhau!
ga quân: sao ngươi tháo dây được?
Chiến tỷ tỷ: ha ha, cái này, dĩ nhiên phải cám ơn nàng. (Chiến tỷ tỷ vừa nói, chỉ chỉ tiểu tam tử, mọi người nhìn ngay sơi dây rớt vài cây nến, hận không thể bằm thây tiểu tam tử vạn đoạn.)
vì vậy…
đêm nay, nhất định không bình thường, trong biệt thự vang lên tiếng kêu thảm thiết của 4 người cùng một con mèo, sáng ngày thứ hai liền yên tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.