"Hoan nghênh về nhà." chỉ là bốn chữ đơn giản đáp lại, nhưng khiến lòng người nghe rung động. Dù chỉ là câu từ rất đơn giản, từ miệng Lam Khiên Mạch nói ra, lại mang theo cảm xúc ấm áp khác. Sờ tay người trong ngực lạnh như băng, Ngôn Thanh Hạm đau lòng, vội đem ủ trong ngực mình, dùng thân nhiệt của mình làm ấm cho Lam Khiên Mạch.
"Em ở ngoài này bao lâu rồi? sao tay lại lạnh như vậy?" ủ ấm cho Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm thấp giọng hỏi. Cô cũng biết chỉ cần mình không ở nhà, thì người này lại làm xằng làm bậy. Nhớ đến hai dĩa thịt bò trên bàn còn chưa đụng đến, Ngôn Thanh Hạm không cần đoán cũng biết, Lam Khiên Mạch nhất định chưa có ăn tối.
"Cũng không lâu đâu, em vốn là ôm Cát Cát ra sân thượng xem pháo bông, nhưng thấy cảm giác không thật, cho nên em ôm nó xuống. Thanh Ham, sao chị về sớm vậy? có phải nhớ em lắm không?" Lam Khiên Mạch nghịch ngợm nói còn không quên đưa tay nhéo nhéo mũi Ngôn Thanh Hạm. Nhìn mặt nàng vui vẻ, Ngôn Thanh Hạm đột nhiên sinh cảm giác, chỉ cần nữ nhân này vĩnh viễn cười như vậy, thì cô cũng không tiếc bất kỳ giá nào.
"Không có gì, chỉ là có chút mâu thuẫn với ông ngoại, hắn nói tạm thời không muốn thấy chị., cho nên về nhà." Ngôn Thanh Hạm nói rất vô vị, nhưng với Lam Khiên Mạch cũng không như vậy. Nàng biết Ngôn Thanh Hạm là cháu gái Mạc Lâm thương yêu nhất, nếu như không xảy ra chuyện lớn, đối phương tuyệt đối sẽ không đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-to-viet-ai/978791/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.