"Tiểu Mạch, tỉnh, tỉnh lại đi, Tiểu Mạch." âm thanh quen thuộc cách đó không xa truyền đến, dù mí mắt nặng nề như bị đè, Lam Khiên Mạch vẫn dùng hết sức mở hai mắt ra. Khi giấc mộng dĩ cầu dung nhan phóng đại trước mặt, nàng ngây ngốc nhìn, tựa hồ không dám tin người trước mặt chính là Ngôn Thanh Hạm.
"Sao hả? không nhận ra sao?" có lẽ phát hiện Lam Khiên Mạch đang ngây ngốc nhìn mình, Ngôn Thanh Hạm cười hỏi. Nụ cười kia vẫn ôn nhu như thường ngày vậy, cưng chiều ngay cả âm thanh cũng thân thiết như vậy, không chút nào lạnh lùng như đêm chia tay đó. Lam Khiên Mạch không biết mình vì sao ở đây lại gặp Ngôn Thanh Hạm, nàng nhớ, mình bị Chiến Mang Tuyền nhốt ở nhà cũ Lam gia mới đúng. Không lẽ trong lúc mình hôn mê Ngôn Thanh Hạm đã cứu mình ra? hay lương tâm Chiến Mang Tuyền thay đổi, chủ động cho mình về?
Trong đầu Lam Khiên Mạch hiện lên đủ ý nghĩ, cuối cùng nàng cũng không tìm được một câu trả giải thích. Nàng muốn hỏi Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc xảy ra chuyện gì? nhưng mà cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào. Dù nàng mở miệng, cũng chỉ phát ra âm tiết mơ hồ không rõ ràng, căn bản không có cách nào để Ngôn Thanh Hạm nghe hiểu được.
"Em mới tỉnh lại, vẫn chưa thể nói chuyện. Bất quá, em muốn nói gì chị đều hiểu được. Tiểu Mạch, khoảng thời gian em rời đi này, chị rất nhớ em, cũng rất hối hận. Cho dù chị không tin ai thì cũng không nên không tin em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-to-viet-ai/978762/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.