Chương trước
Chương sau
Một đêm này vì mệt mỏi quá độ nên Ngôn Thanh Hạm ngủ rất tốt, cô ngủ đến trưa ngày thứ hai mới thức dậy. Mở mắt ra cảm giác ánh nắng có chút chói mắt, sau đó còn có ánh mắt khác so với ánh nắng còn nóng hơn. Theo cảm giác nhìn lại, không ngoài dự liệu chính là nụ cười vui vẻ của Lam Khiên Mạch. Hiện tại người này đang ngồi cạnh giường, đôi mắt đẹp đang híp lại nhìn mình.
"Thanh Hạm dậy rồi, hiện tại cũng đã trưa ah." nhìn Ngôn Thanh Hạm ngơ ngác xem mình, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ, Lam Khiên Mạch đứng dậy hôn lên trán cô cười nói "Trưa rồi? công ty có gọi đến cho chị không?" được Lam Khiên Mạch hôn, Ngôn Thanh Hạm cũng thanh tỉnh lại. Nàng giật giật thân thể không còn sức, bên dưới còn chút đau nhức truyền đến, xương cốt toàn thân như bị cắt đứt.
"Không có, bất quá em gọi cho thư ký của chị nói hôm nay chị không khỏe, nên không đến công ty, nếu có chuyện thì cô ấy sẽ gọi cho chị."
"Ừm, vậy được rồi." Ngôn Thanh Hạm đưa tay đỡ thắt lưng đau nhức, lười biếng nói. Một lát sau, cô phát hiện mình năm xuống eo lại càng khó chịu. Trở mình lền nằm luôn trên giường, để giảm bớt đi cảm giác mất sức này.
"Thanh Hạm thật đáng ghét mới sáng sớm đã bán manh, chị muốn câu dẫn em sao?" nhìn Ngôn Thanh Hạm nằm trên giường khuôn mặt trắng nõn cọ lên gối. Lam Khiên Mạch cũng là lần đầu nhìn thấy đối phương hành động trẻ con như vậy. Lập tức bị máu cute che đầy mặt, hận không thể véo mặt Ngôn Thanh Hạm.
"Là em nghĩ nhiều thôi, chị cảm thấy nằm như vậy mới thoải mái." nửa cầu đầu bộ dạng Ngôn Thanh Hạm còn bình thường, nửa câu sau âm thanh cũng trở nên phá lệ lười biếng cùng mềm nhẹ. Bộ dạng như vậy đâu phải nữ thân cao cao tại thượng Ngôn Thanh Hạm? rõ ràng đây chỉ là tiểu nữ nhân nằm ỳ thôi.
"Được rồi, không phá chị, Thanh Hạm đói không? em làm cho chị chút đồ ăn. Đương nhiên sẽ không có bánh kem và nho ah." Lam Khiên Mạch vừa nói xong, Ngôn Thanh Hạm lại nhớ đến chuyện hoan ái kịch liệt tối qua. Càng thẹn hơn, sắc mặt từ trắng cũng thành hồng, rồi từ hồng thành xanh, cuối cùng biến thành đen xì.
Ngôn Thanh Hạm cảm thấy Lam Khiên Mạch bề ngoài luôn hay lo lắng mọi thứ, nhưng bên trong cũng chỉ là tiểu nữ nhân. Đối với tình cảm chỉ có một, đối với người yêu chăm sóc tỉ mỉ, còn làm được đồ ăn ngon, còn dỗ dành người hài lòng. Đem những điều này tổng lại, Ngôn Thanh Hạm đương nhiên sẽ coi Lam Khiên Mạch như là hiền thê lương phụ, hoàn toàn quên luôn lần đầu các nàng gặp nhau ở đâu, còn trong lòng nàng đang nghĩ thế nào. "lương phụ" sao lại đem cô ăn sạch sẽ. Hôm qua Lam Khiên Mạch làm nhiều trò xấu xa như vậy chơi mình, Ngôn Thanh Hạm lúc này nhớ lại. Lam Khiên Mạch căn bản không phải cừu nhỏ mà là một con sói đội lốt cừu!
"Lam Khiên Mạch, em thành thật khai đi, những chuyện kia em học được ở đâu."
"Chuyện gì?" Lam Khiên Mạch không trả lời mà hỏi lại, đem vấn đề ném lại cho Ngôn Thanh Hạm. Nhìn nàng chớp mắt vô tội giống như cái gì cũng không biết, Ngôn Thanh Hạm tin nếu cô có thể xuống giường, nhất định sẽ trừng trị nữ nhân này. Ai bảo hôm qua nàng dám khi dễ mình, đúng là tên xấu xa mà.
"Chị nói chuyện gì, em cũng biết rõ. Đó là bánh kem em làm cho chị, kết quả đều do em ăn. Em nói… cái này phải làm sao đây?"
"A, thì ra Thanh Hạm đang nghĩ đế bánh kem. Không sao, nếu chị muốn ăn bánh kem, sau này em sẽ làm cho chị ăn mỗi ngày, chỉ cần chị không sợ biến thành tiểu mập mạp là được."
"Lam Khiên Mạch, không được nói sang chuyện khác, tối qua em làm chị như vậy, chị còn chưa tính sổ với em mà…"
"A! Thanh Hạm trong nồi còn có đồ chưa nấu xong, chị chờ em một chút ah." không thể không nói Lam Khiên Mạch tìm cớ vô cùng dở. Nhìn nàng chột dạ bỏ chạy, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ bật cười. Lẽ nào người này tưởng tai mình không còn xài được hay sao? tại nhà bếp căn bản không có âm thanh gì, nếu nghe thì đã nghe thấy rồi. Mượn cớ như vậy so với đi vệ sinh còn giả tạo hơn.
Thừa lúc Lam Khiên Mạch đi ra, Ngôn Thanh Hạm vội đưa tay xoa lưng đau nhức. Kỳ thực trong công ty còn nhiều chuyện cần nàng xử lý, nhưng với tình huống hiện tại căn bản không còn cách xuống giường, chứ đừng nói đi xử lý công tác. Nghĩ đến đầu sỏ khiến mình chật vật như vậy, Ngôn Thanh Hạm không hiểu cùng vận động 4 tiếng vì sao Lam Khiên Mạch vẫn khỏe mạnh như cũ còn mình thì nằm ỳ trên giường?
Xem ra, ở trên cùng ở dưới chênh lệch rất lớn, đã như vậy, sau này mình có nên con nằm trên?
"Thanh Hạm cháo đến ah." trong lúc Ngôn Thanh Hạm quyết định sau này ở trên thật nhiều, Lam Khiên Mạch cũng nấu cháo xong mang vào, Ngôn Thanh Hạm cũng đã muốn ăn. Tối qua cô cũng không ăn được bao nhiêu, bị làm thời gian lâu như vậy, bây giờ còn ngủ đến trưa, bụng đói dạ dày kêu lớn nhìn thức ăn mà kháng nghị, đúng là rột rột mà kêu lên.
Trời biết, chuyện như vậy xuất hiện trên người Ngôn Thanh Hạm chỉ có 1/1000000. Nghe tựa như âm thanh ngáy ngủ, Lam Khiên Mạch cố nén không dám cười, nhìn Ngôn Thanh Hạm cắn môi mặt đỏ bừng thẹn thùng. Thời gian ở chung lâu ngày, Lam Khiên Mạch cảm thấy Ngôn Thanh Hạm rất khả ái.
Khả ái này không liên quan đến tướng mạo hay cái khác, chỉ là trên người cô che dấu dưới cái ưu nhã cùng thành thục là sự ngây thơ. Cho dù Ngôn Thanh Hạm ít khi nói chuyện lúc mình còn nhỏ, nhưng Lam Khiên Mạch không ngốc, tự nhiên hiểu được khi còn nhỏ Ngôn Thanh Hạm được dạy dỗ nghiêm ngặt thế nào. Cô bị Mạc Lâm nghiêm khắc dạy dỗ trưởng thành như thế nào, bỏ đi ngây thơ của nữ hài, biến thành Ngôn Thanh Hạm hoàn mỹ.
Nhưng mà sau khi ở chung với mình, ngây thơ đè nén trong xương của Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc cũng bị mình kéo ra. Mỗi lần nhìn nữ nhân này lộ ra tinh thần vui vẻ của tiểu hài tử, Lam Khiên Mạch cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
"Thanh Hạm xem ra có vẻ rất đói, đây để em đút cho chị." Lam Khiên Mạch nói, dùng muỗng múc cháo đưa tới miệng Ngôn Thanh Hạm. Thấy đối phương há miệng, nàng vẫn giỡ, không có ý thu tay.
"Tiểu Mạch, chị tự làm, em khỏi lo…"
"Thanh Hạm, nếu em làm chị không xuống giường được, em nên chăm sóc cho chị. Đây, ngoan mở miệng ra ah."
"… Được rồi."
Nhiều lần dây dưa, Ngôn Thanh Hạm cũng mở miệng cho Lam Khiên Mạch đút cháo. Vì thưởng cho cô nghe lời Lam Khiên Mạch tự tay xoa đầu cô, nói một tiếng ngoan. Không ngoài dự đoán, nàng hành động như vậy khiến ánh mắt đối phương bất mãn. Dường như muốn nói lời này phải chị nói mới đúng. Trong lúc hai người một người múc cháo một người ăn cháo vui vẻ, thì di động Ngôn Thanh Hạm vang lên. Nhìn tên thư ký trên màn hình, cô vội nhận điện thoại, sợ bỏ qua chuyện quan trọng.
"Alo, là Ngôn giám sao?"
"Ừm, là tôi."
"Ngôn giám, ở văn phòng có Mạc tiên sinh tìm cô. Ông ấy nói, ông ấy là đại cữu của cô."
"Tôi biết rồi, cô cho ông ấy đến phòng khách trước, nói ông ấy biết tôi sẽ đến ngay.
"Được."
Cúp di động Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ nhíu mày, đã bao lâu không cùng Mạc Sâm gặp riêng, cô không nhớ nổi. Hình như là sau khi mình lớn, cũng dần xa lánh đại cữu. Nhớ đến vụ tại nạn xe lần trước Ngôn Thanh Hạm siết chặt tay. Cô đoán không ra mục đích Mạc Sâm tìm mình là vì cái gì. cho dù thế nào cô cũng nên gặp Mạc Sâm một lần.
"Sao vậy? công ty có việc?" nhìn bộ dạng Ngôn Thanh Hạm nghiêm túc, Lam Khiên Mạch biết là có chuyện lớn. "Ừm, ở đại sảnh gọi đến nói đại cữu chị đến tìm, xem ra chị phải đến công ty một chuyến." Ngôn Thanh Hạm nói, có chút buồn nhíu mày. Với tình trạng hiện tại của cô, muốn đến công tu cũng không ung dung được.
"Thanh Hạm, em xoa bóp cho chị, không biết có khá hơn không." thân là người yêu Ngôn Thanh Hạm, hôm qua cùng nàng tình cảm mãnh liệt, Lam Khiên Mạch cũng biết Ngôn Thanh Hạm không khỏe. Nàng lên giường vén chăn xuống hông đối phương. Lập tức cái lưng của Ngôn Thanh Hạm được giấu bên trong cũng lộ ra.
Không còn bình thường như mọi ngày cái lưng hoàn mỹ còn dính đầy vết tích yêu thương của mình tối qua. Số lượng nhiều đếm không hết. Thoáng nhìn tai Ngôn Thanh Hạm đỏ bừng, Lam Khiên Mạch cười đưa hai tay đặt lên cái eo thon nhẹ nhàng xoa bóp.
Dù trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng tay Lam Khiên Mạch vẫn lạnh, chăn bông trên người bị kéo xuống, Ngôn Thanh Hạm bị cái lạnh làm rùng mình. Rất nhanh cô liền sa vào lực đạo mát xa của Lam Khiên Mạch mà quên đi cái lạnh.
Thủ pháp mát xa của Lam Khiên Mạch rất tốt, Ngôn Thanh Hạm cũng biết. Cảm thấy ngón tay lành lạnh của nàng đang niết trên hông mình, theo cột sống đẩy về trước. Tựa như gân mạch được đả thông xúc cảm thoải mái khiến Ngôn Thanh Hạm hù nhẹ một tiếng thoải mái, lập tức nhận ra sự thất thố của mình, lại vội vàng đem miệng che lại.
"Thoải mái thì kêu lên, chỗ này chỉ có em và chị, Thanh Hạm đừng xấu hổ."
"Không được nói lung tung." nghe Lam Khiên Mạch nói chuyện hư hỏng, Ngôn Thanh Hạm nghiêng đầu bất mãn. Vì Lam Khiên Mạch ngồi lên người cô, Ngôn Thanh Hạm muốn quay đầu cũng khởi động nửa trên.
Động tác như vậy khiến bờ vai trần không vết sẹo của cô phập phồng. Xương sống thẳng đứng cao ngất, giống như ngọn núi đột ngột mọc lên từ đất, bao la hùng vĩ. Dưới bờ vai xương hồ điệp mảnh nhỏ cũng theo cử động của Ngôn Thanh Hạm mà dịch chuyển, nhìn qua như cánh bướm đang bay.
Nhìn như vậy Lam Khiên Mạch quên mất điều mình muốn làm. Nàng cuối xuống, hôn lên lưng Ngôn Thanh Hạm từng cái. Những cái hôn này không có du͙ƈ vọиɠ gì, chỉ là như giáo đồ bái thượng đế, tràn đầy thành kính. Ngay sau đó, hôn từng cái xuống dưới Lam Khiên Mạch kéo cái chăn bông che cái mông qua một bên, hai khỏa trắng nõn cũng từ trong đó vọt ra.
Thịt mềm trắng trắng mang theo vài dấu đỏ, nhìn qua như điểm chu sa trên bánh bao, vô cùng đáng yêu. Lại có ý xấu Lam Khiên Mạch mở miệng cắn một bên bánh bao kia. Hành động này khiến Ngôn Thanh Hạm sợ đến đơ người, cô sợ người kia chốc lát lại nổi hứng muốn mình như hôm qua đòi nhiều lần. Nếu như thêm lần nữa hông cô không chỉ đau mà còn gãy luôn.
"Tiểu Mạch, đừng quậy, chị còn phải đến công ty." bất đắc dĩ, Ngôn Thanh Hạm nhắc nhở.
"Ừm, em biết, em giúp chị mặc quần áo." nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch ngoan ngoãn dừng tay. Kỳ thực nàng cũng không muốn làm gì Ngôn Thanh Hạm, chỉ là muốn gần đối phương nhiều thêm một chút. Bây giờ nghe thấy âm thanh hốt hoảng của Ngôn Thanh Hạm, cũng không đùa cô nữa, mà chủ động gϊếŧ giặc giúp Ngôn Thanh Hạm mặc quần áo.
Chuyện này hai người cũng không phải làm lần đâu. Hầu hết thời gian, Ngôn Thanh Hạm vì công việc mà nửa đêm mới ngủ. Đến nỗi buổi sáng Ngôn Thanh Hạm dậy không nổi thì Lam Khiên Mạch đều giúp cô mặc quần áo, sau đó đem cô còn buồn ngủ đến phòng tắm. Chỉ là Ngôn Thanh Hạm xoay người nhìn mình, Lam Khiên Mạch lúc này mới phát hiện tối qua mình làm có bao nhiêu quá phận.
Chỉ thấy cả người Ngôn Thanh Hạm trắng nõn có bao nhiêu vết đỏ mình ấn xuống, cổ thì có 6 7 vết, xung quanh ngực, còn nhiều hơn. Nhìn vết tích trên người Ngôn Thanh Hạm còn đầu gối tiêu sưng có chút hồng. Lam Khiên Mạch cố nén chua xót trong lòng cười khổ.
"Thanh Hạm hôm qua em hơi quá đáng, chị yên tâm sau này em sẽ không như vậy nữa." Lam Khiên Mạch đau lòng vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi của Ngôn Thanh Hạm, nàng nghĩ hôm qua mình có lẽ điên rồi. Nếu không sao nàng lại mất khống chế muốn nữ nhân này chứ? Thanh Hạm của nàng mệt muốn chết rồi.
"Không sao, Tiểu Mạch thắt lưng hơi đau thôi." mặc dù trong lòng nghĩ đến phải phạt Lam Khiên Mạch vì chuyện tối qua đã làm với mình, nhưng lúc muốn trả thù Ngôn Thanh Hạm vẫn nhẹ dạ. Lúc này cô thấy bộ dạng đối phương như vậy cũng không giận nổi.
"Ừm, em giúp chị mặc quần áo." Lam Khiên Mạch lấy bộ đồ lót trong tủ ra để lên giường, nàng cầm miếng vải trắng lớn chừng bàn tay, nhẹ nhàng giữ chân Ngôn Thanh Hạm. Nhìn giải đất tư mật có chút sưng đỏ, Lam Khiên Mạch vừa bớt hổ thẹn lại trào dâng. Nàng cúi người, nằm lên người Ngôn Thanh Hạm ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Ngôn Thanh Hạm cũng không phải mưu cầu chuyện chăn gối, ngược lại vẫn có chút bài xích. Không sai tối qua mình làm chuyện như vậy Ngôn Thanh Hạm vẫn khó tiếp nhận. Nhưng dù thế nào, nữ nhân này cũng không có chống cự nàng, không nổi giận với nàng thậm chí còn ôn như với nàng. Lam Khiên Mạch thực sự không biết mình nên nói gì, hay làm gì để diễn tả tâm tình của mình hiện tại.
"Thanh Hạm, xin lỗi." âm thanh Lam Khiên Mạch có chút khàn khàn, đôi mắt màu đỏ kia tràn đầu hổ thẹn cùng không nỡ. Chỉ liếc mắt nhìn, liền khiến Ngôn Thanh Hạm không đành lòng.
"Tiểu Mạch, không sao, thực sự không sao hết."
Thông minh như Ngôn Thanh Hạm, tất nhiên biết nguyên nhân Lam Khiên Mạch xin lỗi. Kỳ thực cô không hề cảm thấy có bao nhiêu khó chịu, eo xoa bóp cũng đỡ hơn nhiều. Tuy giữa hai chân còn xót, nhưng cũng không ảnh hưởng thân thể. Cô biết Lam Khiên Mạch yêu mình sâu đậm, cũng biết mình không phải người yêu thích hợp. Hiện tại nghe đối phương vì… chuyện này xin lỗi, trong lòng cô cũng khó chịu.
"Thanh Hạm, chị đừng cưng chiều em như vậy được không? nếu không, em sợ sẽ có ngày làm chuyện vô liêm sỉ mất." Lam Khiên Mạch nói ánh mắt cũng ảm đạm đi. Nàng không biết chính mình tối qua không khống chế được, thiếu chút khiến thân thể Ngôn Thanh Hạm bị thương.
"Tiểu Mạch, chuyện hôm qua không sao cả, chị không quan tâm, em đang lo lắng cái gì? con bé ngốc, đừng có biểu cảm như vậy. Chị thấy sẽ đau lòng."
"Thanh Hạm…" nghe Ngôn Thanh Hạm không trách mình, còn an ủi mình. Lam Khiên Mạch khẽ gọi tên đối phương, nàng không muốn nói gì, chỉ muốn gọi Ngôn Thanh Hạm, nghe cô đáp lời mình.
"Chị đây, vẫn bên cạnh em, là Thanh Hạm của em."
Nghe Ngôn Thanh Hạm thâm tình hứa hẹn, Lam Khiên Mạch không trả lời, mà nhẹ nhàng hôn môi đối phương, rồi di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng hôn vào giữa hai chân Ngôn Thanh Hạm. Nhìn bộ dạng nàng vẫn còn tự trách, Ngôn Thanh Hạm cũng không cản hành động mập mờ của Lam Khiên Mạch, tùy ý để đối phương dùng cách đặc biệt này xin lỗi mình.
Đúng lúc này, liền có cục tròn nhỏ màu tím lăn vào. Hai người nhìn xuống sàn nhà, phát hiện đó là nhỏ thứ quả khiến sinh mạng gần như tiêu thất vĩnh viễn không còn.
"Ơ, em không biết." hiển nhiên hai người không biết nho trên bàn sao có thể lăn vào. Nhưng mà trong lúc Lam Khiên Mạch cùng Ngôn Thanh Hạm còn chưa giải được, Cát Cát từ ngoài cửa đột nhiên đi vào, không coi ai ra gì duỗi cái chân có tiểu thịt trảo, đè quả nho kia, rồi dùng móng vuốt khều ra ngoài.
"Tiểu Mạch… lần sau làm chuyện đó, nên canh chừng Cát Cát nhìn thấy a!"
"Ừm, đúng vậy."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Truyện kể, trong lúc Lam Lam lạc đường, Lăng lão bản còn gặp mưa lớn. Nàng đang hành tẩu trong mưa liền nhìn thấy có hang núi, cứ như vậy đi vào trong. Bất quá, nàng phát hiện cái sơn động này thật kỳ quái. Không chỉ rất mềm, rất nóng, còn là màu hồng.
Lăng lão bản: Chậc chậc, nước sơn động của Titan đúng là khác lạ, ngay cả tường xung quanh dài hơn như là thịt vậy, sờ vào thật mềm? (1 giây biết Lăng lão bản ở đâu không? mấy người thật bỉ ổi.)
Tả tỷ tỷ: Ah… là… là ai. ở… ở trong thân thể ta?
Lăng lão bản: Ai nha? cái tường nói chuyện?
Tả tỷ tỷ: Ngươi là ai, nhanh ra khỏi thân thể ta!
Lăng lão bản: Ai nha ai nha ai nha! tường tiểu thư, chào ngươi, ta phụng mệnh nữ vương, đến Titan quốc tìm người, hiện tại bên ngoài mưa to gió lớn, có thể cho ta tránh mưa chỗ này không?
Tả tỷ tỷ: Ta… nhưng mà… chỗ đó… ta…
Lăng lão bản: Chậc, tường tiểu thư, ngươi có gì khó nói sao?
Tả tỷ tỷ: Chỗ đó không thể cho người ta đụng, ngươi đi ra trước được không?
Lăng lão bản: Vì sao không được đụng? vách tường như ngươi sao keo kiệt thế, còn nói sơn động này cũng không phải của mình ngươi!
Tả tỷ tỷ: Không phải… không phải, đầy là ta… (Tả tỷ tỷ mặt đỏ _ ing)
Lăng lão bản: Ngươi? nói, cái tường như ngươi sao biết nói chuyện? không phải thành tinh a?!
Tả tỷ tỷ: Ta không phải tường, nói chung, ngươi ra khỏi sơn động trước được không? có được không?
Lăng lão bản: Nghe âm thanh ưm ưm như thế, Lăng lão bản không thể làm gì khác là ra khỏi sơn động. Nhìn bên ngoài mưa to, nàng nghĩ mình sẽ ướt nhẹp, lại phát hiện, không biết khi nào, trên đỉnh đầu còn có thêm mảnh lá lớn. (Lăng lão bản nghi ngờ, ngẩng đầu, liền thấy trước mặt có thêm nữ nhân Titan cả người xícɦ ɭõa, hiện tại mặt nàng đỏ bừng nhìn mình, mái tóc dài màu đen xỏa trên vai, còn mắt mình như trước, đúng lúc nhìn mình đang đứng dưới đối phương… bộ phận sinh dục chỗ đó của nàng)
Lăng lão bản: Chậc… lẽ nào… lẽ nào… (ni mã, lẽ nào chút nữa tỷ ngủ với Titan này?!)
Tả tỷ tỷ: (ngượng ngùng cúi đầu _ ing)
Lăng lão bản: Khụ khụ, ngại quá, vị Titan tiểu thư này, vừa rồi là ta mạo phạm, không biết, tên họ của ngài là gì?
Tả tỷ tỷ: Tả Tĩnh Nhan.
Lăng lão bản: Ai nha? tên này, không phải nữ vương tiện nhân muốn ta tìm Titan đó sao? thì ra là nàng, bất quá bộ dạng thực không tồi.
Lăng lão bản: Thì ra đây chính là Titan công chúa, quả thực trăm nghe không bằng một thấy, xin hỏi, sao ngươi không mặc quần áo?
Tả tỷ tỷ: Ta… tộc của ta không mặc quần áo.
Lăng lão bản: Ai nha, cái này nguy rồi. Titan tiểu thư còn chưa biết, ở quốc gia của ta, chỉ cần nhìn ai xícɦ ɭõa, sẽ phải cưới nàng làm vợ. Hiện tại, ta thấy thân thể ngươi, nếu không cưới ngươi người quốc gia ta sẽ gϊếŧ ta. (Lăng lão bản bộ dạng đau lòng.)
Tả tỷ tỷ: A? sao có thể như vậy?… làm sao đây?
Lăng lão bản: Ai nha, vì không để bị gϊếŧ ta chỉ có thể lấy ngươi. Đây hiện tại chúng ta cùng vào "động phòng" a! (Lăng lão bản nói, nhanh chóng chạy vào sơn động chính mình vừa đi ra, bất quá lần này có mục đích…)
Tả tỷ tỷ: Ưm… ngươi được như vậy, ngươi nhanh ra khỏi thân thể ta ngay!
Hiểu Bạo: Viết xong kịch trường này, mới biết Titan không có bộ phận sinh dục. Vì vậy dẫm hố rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.