''Thanh Hạm, hôm nay mình về nhà trễ, chúng ta cùng đi xem phim được không?'' Đi trên đường, Ngôn Thanh Hạm nghe Lam Khiên Mạch đề nghị, gật đầu cười. Có lẽ do gần đây bị thức ăn Lam Khiên Mạch làm khẩu vị của mình bị nuôi dưỡng từng bước cũng đã khó đổi được. Hai người mới vừa tới quán ăn gọi vài món đơn giản thưởng thức, sau đó cũng không còn thấy đói nữa. Trước kia, Ngôn Thanh Hạm luôn ăn cơm do đầu bếp Mạc gia làm, còn không thì đến nhà hàng ăn tạm gì đó. Ngoại trừ Lam Khiên Mạch ra thì cô cũng không có người bạn nào giúp cô nấu một bữa cơm cả. Tuy nhiên tay nghề đầu bếp trong các nhà hàng cũng không tệ, nhưng chung quy thì vẫn thiếu đi cái tâm trong đó. Ngôn Thanh Hạm ăn không nhiều, mà ép Lam Khiên Mạch phải ăn thật nhiều. Vuốt cái bụng vẫn còn bằng phẳng như cũ của người bên cạnh, cô nhíu mày. Không biết vì sao, vô luận cô muốn Lam Khiên Mạch ăn nhiều cỡ nào, hoặc dùng đủ cách nuôi nàng mập lên, thì bộ dạng người này vẫn gầy tong như vậy, càng khiến cô thêm lo lắng. ''Thanh Hạm đang sờ chỗ đó à, không phải chị muốn cùng em cái đó ngay trên đường lộ chứ!?'' Thấy tay Ngôn Thanh Hạm đang sờ bụng mình, Lam Khiên Mạch vẻ mặt chọc ghẹo nói. Tiểu Thanh Hạm nhà nàng từ khi nào lại trở nên to gan như vậy chứ? Đúng là mắc cở khiến cho nàng không quen nha. ''Chị chỉ tò mò vì sao em ăn hoài nhưng cũng không thấy mập vậy.'' ''Ừm hửm? Thanh Hạm muốn em ăn đến béo tròn luôn sao?'' ''Chị chỉ mong em có thêm chút da chút thịt, như vậy thì sẽ khỏe mạnh hơn nhiều, ôm cũng sẽ thoải mái hơn một chút.'' "Em cũng biết, Thanh Hạm không có ý gì khác trong lời nói. Chị muốn nuôi em mập lên, kỳ thực nguyên nhân chủ yếu cũng là vì chuyện này a!? chị nói như vậy, em sẽ giận đó nha. Vóc dáng người ta nhìn tốt như vậy, muốn lồi thì lồi, muốn lõm thì lõm, sao chị còn ôm không thoải mái được? nếu không… bây giờ chị thử ôm một cái xem." "Không cho phép làm bậy." thấy bộ dạng Lam Khiên Mạch nhao nhao muốn thử, Ngôn Thanh Hạm sợ nàng không biết yên phận còn đòi mình ôm một cái. Mặc dù mình cũng có thể ôm nàng nhưng hiện tại đang ở trên đường lớn không phải trong nhà. Nếu cô ôm Lam Khiên Mạch thì cả người sẽ bị chú ý đến. "Được rồi, lần này bỏ qua cho chị. Bất quá, Thanh Hạm nên nhớ, chị thiếu em một lần nha." Lam Khiên Mạch nói xong tâm tình hưng phấn bước đi lên trước. Hôm nay nàng mặc chiếc áo khoác đen from dài cùng quần dài màu đen, chân đi đôi giày bằng da. Mặc bộ trang phục mang vẻ trưởng thành này càng khiến vóc người Lam Khiên Mạch thêm hoàn mỹ, tăng thêm vài phần tri thức còn có sự soái khí khó nói ra được. Mắt thấy nàng hất tung mái tóc dài quay đầu lại nhìn mình mỉm cười. Nụ cười này rất đẹp, cũng rất ngắn. Y như cơn mưa đi qua thì nắng gắt, cầu vồng trên trời chói mắt, sóng lớn cuồn cuộn không ngừng, kỳ cảnh kinh thế hiếm thấy. Tuy nhiên chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất, nhưng vẫn bị Ngôn Thanh Hạm ghi nhớ trong lòng. Đến khi lòng cô bình tĩnh lại, thì Lam Khiên Mạch cũng đến gần rồi, Ngôn Thanh Hạm phát hiện, khi nãy, sững người không chỉ có mỗi mình, mà còn rất nhiều người qua đường xung quanh. Cảm thấy không ít người đang nhìn mình và Lam Khiên Mạch, còn dùng ánh mắt hiếu kỳ cùng khát vọng nhìn các nàng, trong lòng Ngôn Thanh Hạm thở dài. Người này không nên tùy tiện thả ra để nàng đi trêu hoa ghẹo nguyệt, Ngôn Thanh Hạm nghĩ như vậy nhưng cũng không hề biết ý nghĩ trong lòng Lam Khiên Mạch cũng y như vậy. Hai người ăn cơm ngay bên cạnh phố buôn bán, các nàng muốn đến rạp chiếu phim cũng không cần lái xe, chỉ cần đi bộ 10 phút là đến. Mua hai tấm vé bộ phim đang HOT nhất, các nàng nắm tay nhau đi vào. Mà nói đến, ngoại trừ lần cùng nhau du lịch ở cổ trấn kia, thì sau khi hai người xác lập quan hệ đây cũng là lần đầu tiên hẹn hò. Trước kia còn vì chuyện đi làm sau còn điều tra tai nạn xe, cũng kiêng kỵ việc Lam Khiên Mạch còn chưa khỏe. Cho nên dù nhiều lần đối phương muốn đi ra ngoài, Ngôn Thanh Hạm cũng chỉ có thể cự tuyệt. Hiện tại, nhìn người kia đang dựa lên vai mình, Ngôn Thanh Hạm đột nhiên có chút hối hận, trước đó mình không thể bên cạnh Lam Khiên Mạch bồi nàng thật tốt. Có lẽ nàng đã rất buồn!? "Thanh Hạm, chị nói, nếu như nam chính yêu nữ chính, vậy tại sao còn rời khỏi cô ấy vậy?" lúc này, Lam Khiên Mạch đột nhiên mở miệng hỏi. Nghe âm thanh nàng có chút trầm thấp Ngôn Thanh Hạm lúc này mới phục hồi tinh thần. Cô vừa rồi đang nghĩ chuyện gì, căn bản không có chú ý đến diễn biến bộ phim, đành phải nói một vài lí do cho có lệ. "Có lẽ hắn có nỗi khổ bắt đắc dĩ, e là làm như vậy mới tốt cho hai người." "Ha ha, Thanh Hạm giải thích thật đơn giản, có thể những lời này cũng giống như hiện thực vậy. Em vẫn cho là, nếu yêu một người, thì nên mạnh mẽ giữ lấy, cho dù thế nào cũng không cần buông tay. Vì tình yêu, em nguyện ý bỏ tất cả. Cho dù mọi người không muốn cho chúng ta ở chung, chỉ cần em yêu cô ấy, em sẽ không bỏ cô ấy lại. Em tin là, nếu cô ấy thực sự cũng yêu em như vậy không giờ rời xa em, đó mới là điều tốt nhất với em." "Tiểu Mạch…" "Này, Thanh Hạm, em yêu chị. Có có trời mới biết, em yêu đối với chị là một gánh nặng, Nếu như có lúc đó, em hy vọng chị nói trực tiếp cho em biết, chứ không phải là điều sau này mọi người mới biết, còn em lại là người cuối cùng không hay biết gì." "Em làm sao vậy?" may là Ngôn Thanh Hạm cũng không hiểu được lời Lam Khiên Mạch nói, cô cũng nhận thấy Lam Khiên Mạch có gì đó không ổn. "Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy cảm xúc dâng trào mà thôi. Em mệt rồi, chúng ta về nhà được không?" "Ừm." Hai người ra khỏi rạp, trong lúc Lam Khiên Mạch vẫn còn đang im lặng, không nói gì, Ngôn Thanh Hạm thì chỉ nghi ngờ nhìn nàng, không biết đối phương xem phim có một chút sao lại trở thành như vậy. Còn kết thúc phim thế nào, dường như không còn trong phạm vi quan tâm của hai người nữa. "Tiểu Mạch, em sao vậy? nói chị biết được không?" thấy Lam Khiên Mạch không nói gì đi trước, Ngôn Thanh Hạm tiến lên kéo nàng, phát hiện thân thể nàng kịch liệt run rẩy, ngay cả con người cũng có dấu hiệu rã ra. Cô lo lắng nâng mặt Lam Khiên Mạch lên, lớn tiếng gọi tên nàng. "Tiểu Mạch! Em sao vậy? đừng dọa chị có được không?" "Thanh Hạm… em đang sợ… rất sợ…" nghe giọng Lam Khiên Mạch nỉ non, Ngôn Thanh Hạm muốn ôm nàng, nói nàng biết mình đang ở đây, không cần sợ. Nhưng mà, cô chưa kịp vươn tay, thì Lam Khiên Mạch đột nhiên khẩn trương. Nhìn chiếc xe đang lao đến chỗ nàng chỉ biết đứng đờ ra nhìn, liền muốn xông đến, Ngôn Thanh Hạm vội kéo nàng lại. Nhưng vì lực đạo nắm giữ không tốt, khiến Lam Khiên Mạch ngã xuống đất. "Tiểu Mạch, xin lỗi, em ngã có bị thương chỗ nào không?" thấy chiếc xe kia chạy như bay lướt qua, Ngôn Thanh Hạm nhìn bảng số xe. Cô cảm thấy dãy số này có vẻ quen thuộc, nhưng không nhớ được mình đã nhìn thấy ở đâu. Thế nhưng bảng số xe không phải là vấn đề cô đang nghĩ đến, hiện tại cô đang quan tâm Lam Khiên Mạch, sợ khi nãy xô đối phương một cái khiến thân thể đối phương vừa dưỡng xong lại bị thương tiếp. "Không có gì… em không sao…." Lam Khiên Mạch đẩy Ngôn Thanh Hạm ra, chống thân thể muốn đứng dậy. Thấy chân nàng sưng lên, Ngôn Thanh Hạm đau lòng nhíu mày, một tay ôm nàng vào lòng. "Lam Khiên Mạch, em đang sợ cái gì? đang lo lắng cái gì? em nhìn chị đi, chị đang ở đây, trước mặt em. Có chuyện gì thì nói với chị, đừng tự mình chịu đựng có được không?" Ngôn Thanh Hạm cảm giác Lam Khiên Mạch đang vô lực, dù biết dùng sức ôm lấy nàng, nhưng thân thể đối phương không ngừng trượt xuống. Nhìn đôi mắt nàng đờ đẫn, Ngôn Thanh Hạm cúi đầu hôn nàng. Lúc này Lam Khiên Mạch không đáp lại nàng, mà dùng sức cắn môi nàng. Cánh môi bị cắn phá đau đớn truyền khắp người, Ngôn Thanh Hạm rùng mình một cái, không có đẩy Lam Khiên Mạch ra, ngược lại càng nghiêm túc hôn nàng. Cho đến khi vị máu khuếch tán trong khoang miệng hai người, Lam Khiên Mạch mới dừng lại việc dùng sức, vô cùng ôn nhu hôn cánh môi đầy máu của cô. "Thanh Hạm, xin lỗi." lúc này Lam Khiên Mạch rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nàng dùng bàn tay còn đang run rẩy khẽ vuốt môi Ngôn Thanh Hạm, viền mắt dần ướŧ áŧ. Trong ấn tượng của Ngôn Thanh Hạm thì Lam Khiên Mạch là một người không hay lộ diện nhiều. Nàng có thân thế bí mật, tính cách đặc biệt. Vẻ dễ thương nổi bật giống như đứa bé đơn thuần khiến người ta yêu thích, ôn nhu khiến mình không đỡ nổi. Nhưng mà có vài lúc, nàng lại hay bất an buồn bã. Ở chung lâu như vậy, Ngôn Thanh Hạm biết Lam Khiên Mạch dấu nhiều chuyện không được tốt đẹp gì. Cô biết mỗi khi không có mình thì nàng luôn lộ ra sợ cô đơn sợ hãi, có đôi lúc buổi tối mơ thấy ác mộng mà tỉnh dậy. Mỗi khi chứng kiến Lam Khiên Mạch vì sợ mà mất ngủ, nhưng không dám đánh thức mình, Ngôn Thanh Hạm cũng không dám nói ra với nàng, chỉ biết dùng hết lực ôm lấy nàng. Nói cho nàng biết, mình vẫn đang bên cạnh nàng, Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lam Khiên Mạch khóc, tuy nhiên trên mặt đối phương không có nước mắt, nhưng Ngôn Thanh Hạm biết, Lam Khiên Mạch đang khóc. Đôi mắt màu đỏ sẫm nhìn không ra hình dạng, dù là buổi tối cũng nhìn thấy rõ ràng. "Muốn khóc thì cứ khóc đi được không? thấy em như vậy, chị rất đau lòng." Ngôn Thanh Hạm ôm đầu Lam Khiên Mạch đặt lên vai mình vỗ vỗ, cô cứ nghĩ như vậy đối phương sẽ khóc lên, nhưng lại không ngờ Lam Khiên Mạch không có rơi lệ. "Thanh Hạm, cõng em về, có được không?" Lam Khiên Mạch ngẩng đầu nói, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, Ngôn Thanh Hạm không nói gì, khom người nâng nàng lên. Về chiều cao, Lam Khiêm Mạch cao hơn Ngôn Thanh Hạm 2cm, nhưng thể trọng lại không bằng người kia. Trên đường Ngôn Thanh Hạm luôn khẩn trương chú ý đến cử động của Lam Khiên Mạch. Tuy người kia rất nhẹ, nhưng chiều cao vẫn còn đó. Mang giày cao gót còn phải cõng người, Ngôn Thanh Hạm cật lực, nhưng cô cũng không có biểu hiện ra ngoài, sợ bị Lam Khiên Mạch phát hiện. Thật vất vả, mới đến chỗ đậu xe, quần áo trên người Ngôn Thanh Hạm đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Cô ôm Lam Khiên Mạch lên xe, để nàng nằm trên đùi mình, lúc này Ngôn Thanh Hạm mới phát hiện khuôn mặt Lam Khiên Mạch trắng bệch không còn chút máu, đèn đường chiếu xuống vô cùng tiều tụy, chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ cũng khiến nàng bay mất. Cô không hiểu vì sao người này lại như vậy, vì sao khi nãy còn ổn định, bây giờ lại biến thành như vậy. Nghĩ như vậy, Ngôn Thanh Hạm chợt nhớ đến chiếc xe xém đụng vào Lam Khiên Mạch. Hình như em ấy sau khi nhìn thấy chiếc xe kia thì trở nên kì lạ. Chính xác mà nói, chiếc xe kia không phải muốn đâm Lam Khiên Mạch, mà là do nàng chủ động lao đến. Nghĩ vậy, trong lòng Ngôn Thanh Hạm sợ hãi, nếu mình không cản lại kịp, để Lam Khiên Mạch ra ngoài một mình gặp chuyện như vậy, có phải sẽ…. "Thanh Hạm, em đau đầu quá." lúc này, âm thanh khàn khàn của Lam Khiên Mạch truyền đến, đưa tay ôm đầu nàng, quyết định đưa nàng đến bệnh viện. Đau đầu cũng có loại nặng loại nhẹ, có thể là do cảm sốt, cũng có thể là loại bệnh nguy hiểm khác. Ngôn Thanh Hạm nhớ rõ, khi nãy Lam Khiên Mạch ngã xuống cũng không có đụng đầu. "Tiểu Mạch, em nghỉ ngơi một chút, chị đưa em đi bệnh viện." Ngôn Thanh Hạm nói lái xe đi, cổ tay cô lại bị đối phương nắm chặt lấy, lực đạo mạnh đến kỳ lạ, khiến cô không thể nhúc nhích. "Thanh Hạm… không cần đến bệnh viện làm gì, do trước đây em hay thức đêm nên đau đầu, uống chút thuốc giảm đau thì không sao nữa, chúng ta về nhà đi." "Nhưng mà…" Ngôn Thanh Hạm do dự, cô cảm thấy dường như Lam Khiên Mạch đau đầu cũng không đơn giản như vậy. "Em thực sự không sao hết." "Tiểu Mạch…" "Em nói! Đưa em về!" Lam Khiên Mạch đột nhiên nói lớn, nghe như là tiếng gầm thét, Ngôn Thanh Hạm không nói nữa, mà im lặng lái xe về nhà. Dọc đường đi, hai người không nói chuyện gì. Ngôn Thanh Hạm chú tâm lái xe, thi thoảng quay đầu nhìn Lam Khiên Mạch. Nhưng người kia chỉ tựa đầu lên kính xe, không biết đang nghĩ chuyện gì. Đến bãi đậu xe, Ngôn Thanh Hạm âu yếm giúp Lam Khiên Mạch, tháo dây an toàn ra, sau đó đi vòng qua cửa xe bên kia, chuẩn bị cõng nàng lên lầu. Nhưng cô đợi hồi lâu cũng không thấy Lam Khiên Mạch leo lên. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối phương đang nhìn cô mặt đầy áy náy. "Tiểu Mạch…" "Thanh Hạm, xin lỗi…. xin lỗi…" Lam Khiên Mạch bước xuống xe, cước bộ lảo đảo ngã trên đất. Nàng cũng không để Ngôn Thanh Hạm đỡ mình mà quỳ trên đất ôm lấy Ngôn Thanh Hạm. Nghe từng tiếng xin lỗi khàn khàn, Ngôn Thanh Hạm chỉ thấy cánh mũi đau xót không chịu được. Co cũng quỳ xuống theo, ôm lấy Lam Khiên Mạch. "Tiểu Mạch, chị không có giận…. em đừng như vậy được không?" Ngôn Thanh Hạm khổ sở nói, cô căn bản không có giận Lam Khiên Mạch lớn tiếng với cô, chỉ cảm thấy đau lòng khi nữ nhân này không quan tâm đến thân thể của nàng. "Thanh Hạm, xin lỗi… em không để chị khổ sở, cũng không muốn chị vì em mà phải lo lắng, em… ưm!" Còn chưa nói xong, lời nói trong miệng cũng chưa ra hết, cảm thụ nụ hôn ôn nhu cùng đau lòng của Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch dần nhắm hai mắt lại. Thanh Hạm… em muốn cùng với chị hòa làm một.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]