Chương trước
Chương sau
Lái xe về đến nhà, trên đường đi Ngôn Thanh Hạm đã nghĩ rất nhiều về cuộc nói chuyện hôm nay cùng với Chiến Đới Tuyền. Cô đang nghĩ xem đề án đối phương muốn hợp tác cùng mình có ổn hay không, suy nghĩ xong cô cũng quyết định cứ vậy mà làm. Cân nhắc hồi lâu, Ngôn Thanh Hạm vẫn quyết định hợp tác cùng Chiến Đới Tuyền, để mức nguy hiểm cũng hạ xuống thấp nhất.
Xuống xe, Ngôn Thanh Hạm cầm túi của mình lên lầu, cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen theo sát bên ngoài cùng dừng lại, từ trong xe có bốn người đàn ông mặc tây trang đen đi ra. Bốn người này là vệ sĩ mới của Ngôn Thanh Hạm. Từ lần xảy ra tại nạn xe trước đó, cô luôn chú ý đến an toàn bản thân của mình. Vì không thể tra được ai đang muốn hại mình nên Ngôn Thanh Hạm phải ẩn nhẫn lựa chọn tự bảo vệ mình.
Dù sao hiện tai cô cũng không còn độc thân nữa, cô cũng không thể để người mình yêu vì mình mà bị thương.
Nghĩ vậy trong đầu Ngôn Thanh Hạm cũng hiện lên những lời mà Chiến Đới Tuyền nói cùng mình trong quán ăn. Cô ta nói cô ta từng có một nữ nhân rất yêu cô ta, nhưng vì có những chuyện khúc mắc, nên đã khiến đối phương bị tổn thương, hiện tại cô ta cũng đã nghĩ thông, muốn tìm người đó về.
Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt lóe lên sự khinh miệt. Nếu như Chiến Đới Tuyền thật sự yêu nữ nhân đó như lời cô ta nói, thì vì sao lại làm tổn thương cô gái đó? chỉ sợ là không hề yêu thôi.
Đứng trước cửa nhà, láy chìa khóa trong túi ra mở cửa, cho dù động tác không có gì đặc biết, nhưng vì có người trong nhà nên vô cùng vộ vã. Không biết từ khi nào, chính mình lại càng thích căn nhàn này hơn. Từng có thói quen hay làm rồi ở trong công ty luôn không về, nhưng hiện tại lại đổi thành góng trông đến giờ tan tầm, muốn chạy về nhà nhanh hơn, để được nhìn thấy người kia.
"Thanh Hạm, về rồi sao?"
"Meo meo…"
Ngôn Thanh Hạm vừa mở cửa đã nghe thấy trong truyền ra âm thanh quen thuộc. Thấy Lam Khiên Mạch đeo tạp dề đứng trước cửa phòng bếp, dưới chân còn có Cát Cát vẻ mặt ngây ngô, Ngôn Thanh Hạm không tự chủ cong miệng cười, nhanh đổi dép đi tới phòng bếp. " Sao lại vào đây? chỗ này toàn khói dầu, chị đi tắm đi, rồi ra ăn."
Lam Khiên Mạch chuyên tâm xào đồ ăn cũng không quay đầu nói Ngôn Thanh Hạm. Người kia cũng không có ngoan ngoãn nghe lời nàng mà đi khỏi, vẫn đứng tại chỗ, ngưng mắt nghiêm túc ngắm gò má của nàng. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy khi Lam Khiên Mạch làm cơm luôn rất ôn nhu. Nàng luôn có thói quen búi tóc lên, dùng một cái kẹp cố định trên đỉnh đầu. Xương xanh quai thản lộ dưới cổ áo thun size lớn, trên đó còn lưu lại vết tích ấn ký của mình. Nhìn nàng như vậy Ngôn Thanh Hạm không muốn rời mắt đi một chút nào.
Cô, rất thích nàng như vậy.
''Thanh Hạm sao lại ngốc ra như vậy? Có phải em do đẹp không, cho nên chị không muốn dời mắt đi?''
''Ừm.''
''Cái gì?''
Ngôn Thanh Hạm trả lời thành thật như vậy khiến Lam Khiên Mạch còn tưởng mình bị ù tai nghe nhầm, nàng dừng lại động tác rửa chén dĩa xoay người nhìn Ngôn Thanh Hạm. Lúc này, người kia vẫn còn mặc đồ công sở đi làm. Bộ tây trang nâu nhạt phối cùng sơ mi trắng, không làm mất đi sự dịu dàng thanh cao mà còn tăng thêm vài phần giỏi giang. Thoáng nhìn đến nút gài áo trên cao kia còn có ánh mắt nhìn mình đăm đăm, đột nhiên Lam Khiên Mạch nở nụ cười.
Nụ cười này đến rất bất ngờ, khiến người ta phải điên đảo tâm hồn. Ngôn Thanh Hạm nhíu mày, nhìn Lam Khiên Mạch từ từ đi đến chỗ mình. Cô cảm thấy khí tràng của người này thay đổi chỉ như chớp mắt.
"Eh, Thanh Hạm, hình như đã lâu em không có cho chị ăn hay sao á, gần đây nhìn chị có vẻ đói khát thì phải?" vừa nói chuyện Lam Khiên Mạch vừa đến trước mặt Ngôn Thanh Hạm, ép cả người cô đến góc phòng trong bếp. Nhìn người nào đó đang bối rối mà còn giả vờ như bình tĩnh, nụ cười trên mặt Lam Khiên Mạch càng sâu. Nàng cởi tạp dề ra ném xuống đất, tiện đà đặt hai tay lên vai Ngôn Thanh Hạm.
"Chị đi tắm đây." Ngôn Thanh Hạm muốn đi khỏi, nhưng mà Lam Khiên Mạch dường như không muốn để cô thực hiện được.
"Thanh Hạm vội chạy đi đâu vậy? vấn đề em vừa hỏi chị, chị còn chưa có trả lời đó nha."
"Chị không thấy đói." Ngôn Thanh Hạm không có ngốc, dĩ nhiên biết cái ý 'đói khát' kia là gì. Tuy hai người hiện tại đã xác lập quan hệ, nhưng nghĩ đến mình bị Lam Khiên Mạch áp dưới người làm chuyện như vậy, Ngôn Thanh Hạm vẫn còn vô cùng ngại ngùng.
"Em biết, Thanh Hạm lại xấu hổ rồi. Chị ngoài miệng nói không thấy đói, nhưng thân thể thì lại đói khát. Nếu không…. vì sao chị mới về nhà đã chạy tới phòng bếp làm gì?"
"Chị đói cũng không giống như kiểu em đói, chị…"
"Thanh Hạm, chị có nghe thấy không? tim chị đập rất nhanh. Nó đang rất khẩn trương, chủ nhân của nó cũng khẩn trương y như vậy."
"Em biết chị vẫn chưa thể thả lỏng chính mình được, thân thể của chị vẫn chưa được sửa chữa tốt. Lâu như vậy không được tình yêu thấm ướt, lẽ nào nó không thấy trống rỗng sao? không thấy tịch mịch sao? đừng nói với em, mỗi lần chị muốn em, thì chị không có bị ướt nha."
"Tiểu Mạch, đừng nói nữa." nghe Lam Khiên Mạch trắng trợn nói ra, khuôn mặt trắng nõn của Ngôn Thanh Hạm cũng hồng một mảng. Cô cúi đầu muốn để tâm tình mình bình tĩnh lại, thế nhưng người trước mặt cũng không cho cô cơ hội này, vẫn như cũ không ngừng dùng ngôn ngữ gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của cô.
"Eh, Thanh Hạm, hôm nay em ở nhà nhàn rỗi buồn chán, giúp chị giặt sạch đồ hôm qua thay ra. Đừng tưởng chị đem cái qυầи ɭóŧ dấu ở trong cùng thì em sẽ không thấy được. Miệng chị chuyên gia nói dối, nhưng phản ứng của thân thể chị lại không thể gạt em được. Cái tuổi này của chị không phải sẽ như lang như hổ sao?"
Lam Khiên Mạch nói trực tiếp đưa tay thò vào giữa hai chân Ngôn Thanh Hạm, cách lớp quần tây trang xoa lên cùng đất bí ẩn kia của cô. Nhận thấy có dị vật xâm lấn, Ngôn Thanh Hạm theo bản năng kẹp chặt hai chân. Làm như vậy, ngược lại còn khiến cho tay Lam Khiên Mạch dí sát chỗ ấy hơn. Điểm nhạy cảm bị ngón tay trêu chọc, tuy cách một lớp quần ngoài, nhưng Ngôn Thanh Hạm cũng đã có phản ứng.
Lam Khiên Mạch nói không sai, thân thể của mình đã thay đổi hoàn toàn. Từ lúc bắt đầu còn thờ ơ, cho đến giờ chỉ cần một chút khiêu khích sẽ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đên dị thường. Tuy nhiên Ngôn Thanh Hạm không dám thừa nhận, nhưng nàng vẫn cảm nhận được khát vọng của chính mình. Chỉ là, Ngôn Thanh Hạm còn quá bảo thủ, cũng rất biết cách nghiêm chế bản thân chặt chẽ. Bị cách giáo dục của Mạc gia ăn sâu trong đầu, khiến cô không dám dễ dãi bày ra biểu cảm kíƈɦ ŧɦíƈɦ này trước mặt Lam Khiên Mạch.
Kỳ thực, không phải là không muốn, chỉ là… do quá ngại mà thôi.
"Thanh Hạm, em muốn hảo hảo yêu chị, cũng hung hăng muốn chị. Em muốn dùng đầu lưỡi liếm khắp mỗi bộ vị trên thân thể chị, rồi dùng ngón tay tiến vào chỗ sâu nhất trong chị. Em có thể cảm giác được chỗ đó của chị đã ướt, ưm… thật ra, em cũng giống như chị vậy." sợi vải mềm mại của qυầи ɭóŧ ma sát lẫn nhau, sản sinh ra một sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ tê dại cực kỳ phấn khích. Mỗi khi Lam Khiên Mạch dùng sức, Ngôn Thanh Hạm luôn cảm thấy địa phương nàng chạm vào thaori mái không chịu nổi, thậm chí khiến cô nhịn không được mà rên thành tiếng.
Cảm giác giữa hai chân tản ra sự ẩm ướt mãnh liệt, Ngôn Thanh Hạm nhắm mắt lại, cắn môi, muốn để cho thân thể xao động của mình bình tĩnh lại. Nhưng mà, vùng đất bí ẩn cứ bị khiêu khích như vậy, còn có lời nói dâm mỹ của Lam Khiên Mạch. Ngôn Thanh Hạm phát hiện mình càng muốn tỉnh táo thì thân thể càng trở nên rục rịch nhiều thêm.
Tựa như cái giếng cạn đón nhận nguồn suối mới, nó không kịp chờ đợi liền phun ra mọi áp lực cùng tịch mịch bị dồn nén bao lâu nay.
"Thanh Hạm, chị thật đáng yêu." nhìn Ngôn Thanh Hạm đã động tình lại còn ráng kiềm chế, Lam Khiên Mạch dùng hai cánh môi nhẹ nhàng mút cổ cô, đưa tay cởi từng nút cài trên áo sơ mi ra. Đúng lúc này, có mùi khét từ trong nồi truyền đến. Mắt thấy khói đen trong nồi bốc lên, Lam Khiên Mạch vội vàng chạy đến dập tắt nó. Đợi nàng quay đầu lại, Ngôn Thanh Hạm đã sớm chạy vào phòng trong.
Nhìn bóng lưng cô xấu hổ, Lam Khiên Mạch liếm liếm cánh môi vì nói nhiều mà khô khốc, ánh mắt nhìn đống thức ăn. Tiểu Thanh Hạm nhà nàng vẫn còn…. rất xấu hổ nha.
Trải qua khúc nhạc dạo, Lam Khiên Mạch nhìn đồ ăn vừa chuẩn bị xong trước đó lại không thể ăn được. Nhìn đồ ăn bỏ vào thùng rác, nàng chán nản thở dài. Tự mình không lo tính để mất cả chì lẫn chài rồi sao? người không ăn được, kết quả đến cả một bàn đồ ăn cũng phải bỏ đi. Rửa tay xong đi vào phòng khách, lúc này Ngôn Thanh Hạm cũng đã tắm xong vừa đi ra. Bởi vì vừa tắm xong nên toàn thân cô phát ra khí tức vô cùng nhu hòa. Gò má phiếm hồng phối cùng áo tắm trắng, giống như tiên tử hạ phàm, non nớt cùng nhu mỹ khiến người ta nhịn không được mà muốn đến gần.
"Thanh Hạm, xin lỗi, đồ ăn tối hỏng hết rồi, tối nay chúng ta phải nhịn đói rồi." Lam Khiên Mạch đứng trước mặt Ngôn Thanh Hạm cúi đầu nói, nhìn hai tay nàng còn đang vò vò góc áo, bộ dạng lo sợ, Ngôn Thanh Hạm phì cười một tiếng. Người này khi nãy còn như tên lưu manh, sao lúc này lại y chang học tiểu học thế này?
"Không sao đâu, đồ ăn chúng ta có thể ra ngoài ăn cũng được, chị sao có thể em đói bụng được." Ngôn Thanh Hạm vừa cười vừa nói, cô tiến lên trước nâng đầu Lam Khiên Mạch lên, giúp nàng chỉnh lại mái tóc, nụ cười trên mặt đầy cưng chiều. "Dạ, Thanh Hạm thật tốt." Lam Khiên Mạch liền ôm lấy Ngôn Thanh Hạm, lười biếng tựa lên vai nàng, khiến người kia nhịn không được sờ đầu nàng.
"Được rộ, đừng làm nũng nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Ngôn Thanh Hạm đề nghị, lúc trưa cô cũng không ăn nhiều, công việc lại nhiều như vậy, khiến bụng cũng đã thấy đói. Hơn nữa, khi nãy cô có chú ý đến thùng rác trong phòng bếp trống rỗng. Nói đúng hơn thì là buổi trưa Lam Khiên Mạch không có ăn gì rồi, cõ lẽ chỉ ăn vặt lung tung để đối phó mà thôi. Nghĩ vậy, Ngôn Thanh Hạm có muốn giận cũng không nỡ. Cô cũng biết, nếu như mình không về thì người này có ăn cơm cũng không thấy ngon.
"Ừm chúng ta đi ăn thôi." Lam Khiên Mạch vừa nói xong Cát Cát nằm trên sofa nãy giờ cũng phóng tới, dùng cái đầu nhỏ của nó cọ lên chân Lam Khiên Mạch, bộ dạng muốn đòi đi theo. Ngôn Thanh Hạm suy nghĩ một chút, hình như cũng có quán ăn cho mang theo thú cưng vào, mang Cát Cát theo, chắc là không sao đâu.
"Thanh Hạm, chị không nên chiều nó quá, nó rất hay diễn trò, thật ra nó không thích ở nhà một mình nên vậy đó. Cát Cát, không cho con giả bộ đáng thương, phải ngoan ngoãn ở nhà giữ nhà." Lam Khiên Mạch đột nhiên nghiêm khắc nói với Cát Cát. Chỉ thấy con mèo nhỏ làm nũng bán manh với nàng liền ngồi im dưới đất, không dám tinh ranh.
"Ừm, Cát Cát ngoan lắm." Lam Khiên Mạch cười, sờ đầu Cát Cát, kéo Ngôn Thanh Hạm về phòng thay quần áo. "Cát Cát được mua mà cũng ngoan như vậy sao?" trở về phòng Ngôn Thanh Hạm nhìn Cát Cát ngồi dưới sàn nhà ngoan ngoãn, tò mò hỏi Lam Khiên Mạch.
Từ sau khi hai người cùng sống chung, Ngôn Thanh Hạm không chỉ có mỗi Lam Khiên Mạch là thành viên gia đình, còn có thêm con mèo nhỏ khả ái là Cát Cát. Cô phát hiện Cát Cát rất thông minh, không chỉ biết đi nhà vệ sinh, mà mỗi lần đi tắm chỉ hay làm ồn ào, nhưng trước giờ vẫn không hề chán ghét việc tắm. Nghĩ đến con mèo nhỏ này hay làm ra mấy chuyện khiến mình dở khóc dở cười, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy kỳ thực Cát Cát chính là phiên bản sao chép từ Lam Khiên Mạch.
"Thanh Hạm chị thực sự nghĩ Cát Cát tốt như vậy sao, tiểu gia hỏa này khi nãy còn không có ngoan nữa là. Mỗi lần đói là cắp lấy đồ ăn vặt của em ăn hết, ăn xong cái bụng còn kêu ọc ọc. Em cũng là lần đầu tiên nghe tiếng bụng mèo kêu, vì vậy mới đặt cho nó cái tên này. Bất quá Cát Cát tuy bướng bỉnh, nhưng vẫn thông minh, ai nói mẹ nó là em chứ."
Nói đến Cát Cát, thì cái mặt Lam Khiên Mạch lại kiêu ngạo. Thấy nàng cởi hết quần áo trên người, chỉ còn mỗi bộ đồ lót. Ngôn Thanh Hạm ngượng ngùng xoay mặt đi, khồng ngờ động tác này khiến đối phương muốn phỉ nhổ.
"Chậc chậc, Thanh Hạm lại giả vờ đứng đắn rồi, cũng đâu phải là chưa thấy qua, chưa sờ qua, làm gì mà còn cái bộ dạng khuê nữ chi vậy? ai yo~ bất quá cũng chỉ vậy, Thanh Hạm tới giờ, nhưng vẫn còn là… xử nữ mà." Lam Khiên mạch nói, ánh mắt liếc xuống hai chân Ngôn Thanh Hạm một cái. Thấy ánh mắt thô bỉ của nàng, Ngôn Thanh Hạm lại giả vờ tức giận cóc đầu nàng một cái, xoay người ra khỏi phòng. Nếu như không phải cái tai đều đỏ lên bán đứng cô thì người ta còn tưởng cô thực sự nổi giận.
"Cát Cát, mẹ phải cùng mẹ con ra ngoài ăn cơm, con ở nhà trông nhà ngoan ngoãn đó, cái này cho con." Lam Khiên Mạch nói với Cát Cát, đem một túi đồ ăn vặt còn chưa xé để trước mặt Cát Cát, sau đó kéo tay Ngôn Thanh Hạm ra ngoài. Trước khi đi, Ngôn Thanh Hạm không ngừng nhìn theo Cát Cát dùng móng vuốt cào cào túi đồ ăn bọc kín kia, thực sự không thể nào ngờ được tính xấu của Lam Khiên Mạch.
"Bình thường em hay làm vậy sao?" Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng hỏi, cảm thấy cảnh ngộ của Cát Cát thực sự có chút đáng thương.
"Ừm hửm? Sao vậy? Thanh Hạm cảm thấy Cát Cát đáng thương sao? Kỳ thực, em chỉ muốn cho tiểu gia hỏa kia tìm hiểu một chút nổi thống khổ của em thôi. Dù sao, thấy được mà ăn không được, thực sự không thể thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ mà."
Lam Khiên Mạch nói xong, hôn nhanh trên mặt Ngôn Thanh Hạm một cái, sau đó ào ào chạy đến thang máy. Sờ lên gò má bị hôn, nhìn bóng lưng Lam Khiên Mạch, Thanh Hạm bật cười đuổi theo, lại lần nữa ôm lấy nàng từ sau.
"Em đúng là cô gái hư, chị chọc em, em dám trả thù lên người Cát Cát?"
"Đó là đương nhiên a, bởi vì…"
"Em a, không nỡ khi dễ Thanh Hạm mà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.