Lăng Vi ngã xuống, nhưng lại khiến cho mọi người giật mình. Người có phản ứng trước tiên là Tả Tĩnh Nhan, nàng vội vàng vọt tới bên cạnh Lăng Vi kiểm tra xem cô bị thương chỗ nào. Nhìn trên mặt đối phương còn in dấu năm ngón tay vô cùng rõ ràng, nàng áy náy nhíu mày, có chút hối hận vì hành vi lỗ mãng khi nãy của mình. ''Lăng Vi! Cô sao vậy, mau tỉnh lại đi!'' Tả Tĩnh Nhan vỗ vai Lăng Vi ý muốn gọi cô tỉnh, nhưng mà rõ ràng trên thân thể người này cũng không có những vết thương khác, nhưng tại sao gọi hoài cũng không thấy tỉnh. Lúc này Tạ Sương Sương cùng Ngôn Thanh Hạm còn có cả Lam Khiên Mạch cũng chụm lại. Nhìn Lăng Vi nằm trên sàn nhà không nhúc nhích, Lam Khiên Mạch cố nín cười ho khan vài tiếng. ''Tả tiểu thư, có lẽ lúc cô ấy ngã xuống đầu đụng phải đất nên mới dẫn đến ngất xỉu, nếu vậy… Phiền cô đưa cô ấy đến bệnh viện có được không?'' đưỢc, tôi sẽ đưa cô ấy đi liền.'' Tả Tĩnh Nhan nói xong vội xoay người dọn đồ của mình, còn Tạ Sương Sương vẫn đang cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì. Lúc này Lăng Vi còn đang ngất xỉu đột nhiên mở mắt hướng Lam Khiên Mạch giơ ngón cái, bên kia cũng mỉm cười một cái. Là bạn bè xấu tính quen nhau ba năm Lam Khiên Mạch cũng biết rõ thân thể Lăng Vi như cốt thép. Cho dù dùng gỗ cứng đánh lên đầu cô cũng không dễ gì mà ngất xỉu, thì làm sao có thể bị Tả Tĩnh Nhan tát có một cái đã liền nằm trên đất ngất xỉu được? Cho nên, với nguyên tắc giúp bạn mình cũng không tiếc cái mạng, Lam Khiên Mạch liền giúp cho Lăng Vi một chút. Tả Tĩnh Nhan ở bên kia đang thu dọn đồ cũng không phát hiện thấy hai người đang trao đổi với nhau, nàng cầm chìa khóa trên tay chuẩn bị đỡ Lăng Vi dậy. Ai ngờ nàng vừa ngồi xuống, Cát Cát không biết từ đâu liền nhảy vào, phóng đến chỗ nàng. Tả Tĩnh Nhan thân cao chân dài, chỉ ngồi có nửa người, thấp bé như Cát Cát thì không thể với tới nàng được. Một lúc sau, con mèo nhỏ cơ trí chú ý đến Lăng Vi đang nằm dưới đất. Chỉ thấy nó nhẹ nhàng nhảy lên, cái mông nhỏ trực tiếp ngồi lên mặt Lăng Vi. Phốc! Lam Khiên Mạch nhìn không được mà bật cười. Còn Lăng Vi như xác chết bật dậy, tóm lấy Cát Cát trên mặt mình ném đi. ''Đ*t cmn! Lão nương giả bệnh một lần cũng không được sao! Lam Khiên Mạch đều tại con mèo chết tiệt nhà cô!'' Lăng Vi tức giận lấy lông mèo trên mặt xuống, nghĩ tới mặt mình khi nãy bị Cát Cát dùng mông ngồi lên, cô rất muốn nhanh về nhà rửa mặt 10 lần cho thật sạch! ''Lăng tiểu thư, xem ra cô cũng không có chuyện gì rồi, tôi và Tiểu Sương cũng nên đi.'' Việc đã đến nước này, Tả Tĩnh Nhan cũng nhìn ra được đây là màn kịch do Lăng Vi tự biên tự diễn. Tuy trong lòng bị đùa bỡn có chút bất mãn, nhưng nhiều hơn vẫn là vui mừng. Không biết có phải tâm địa thiện lương của mình hay không, Tả Tĩnh Nhan cũng không hy vọng Lăng Vi gặp chuyện không may, dù cho cô ấy đã từng đối đãi với mình như vậy. ''Nhan Nhan, cô đánh người ta, còn muốn bỏ đi như vậy sao? Người ta thấy đau đầu quá đi.'' Giọng nói đầy nhõng nhẽo, thần thái thì ủy khuất, ánh mắt còn dựng lên một tầng nước, con gọi người ta đến mất hồn. Tả Tĩnh Nhan kinh ngạc xoay người, nhìn Lăng Vi lúc này hai tay đang túm lấy mình, thật sự không thể tin được cái vẻ bỉ khí thường ngày của người này, còn hay táy máy chân tay với mình. Không sai là mình đánh cô ấy trước, nếu như không phải cô ấy ba lần bốn lượt nhục nhã mình trước, thì nàng sao lại động thủ với cô? Hơn nữa lẽ nào không ai nói với Lăng Vi nhìn bộ dạng cô giả bộ đáng thương kỳ thật rất độc ác hay sao? ''Lăng tiểu thư, xin lỗi, khi nãy động thủ là tôi không đúng, nhưng mà cô không nên đối với tôi như vậy.'' Tả Tĩnh Nhan nói thần sắc lộ vẻ khó xử. Cô trong nhóm người này lớn tuổi nhất, lại không có quan hệ thân thiết như các nàng. Hiện tại bị Lăng Vi đối xử như vậy, nàng cảm giác mình như tên hề bị mọi người vây xem, ngay cả tôn nghiêm duy nhất cũng bị đoạt đi không còn gì. ''Nhan Nhan, theo tôi đi khám bác sĩ được không?'' Thấy Tả Tĩnh Nhan thất thần, Lăng Vi lắc lắc tay nàng, khẩn cầu nói. Cô ít khi cầu người khác, cũng không bao giờ lộ vẻ yếu đuối ra ngoài. Nếu đổi lại là người khác khiến cô mất mặt, thì tuyệt đối Lăng Vi cô sẽ trả lại gấp 10 lần. Nhưng mà, cô phát hiện khi mình đối mặt với Tả Tĩnh Nhan, thì sẽ luôn làm những chuyện không dám nhẫn tâm. Rõ ràng đã tự nói với lòng mình, cô không nên 'chơi' quá giới hạn. Nhưng ý nghĩ trong lòng dường như đã chệch khỏi qũy đạo. Cô hiện tại rất muốn ở chung với Tả Tĩnh Nhan. Dù cho chỉ là đấu võ mồm, hay là châm biết lẫn nhau. Cuối cùng Tả Tĩnh Nhan đành phải bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Lăng Vi. Thứ nhất nàng cũng sợ mình đáng Lăng Vi sẽ gây thương tật, thứ hai là vì còn có Ngôn Thanh Hạm và mọi người ở đây. Cho dù mình ghét Lăng Vi thế nào thì cũng nên giữ chút mặt mũi cho cô ấy. ''Nhan Nhan thật ngoan.'' Lăng Vi cợt nhả tiêu sái đến bên cạnh Tả Tĩnh Nhan, tự tay vuốt sau đầu người kia. Vị một nữ nhân nhỏ hơn mình 16 tuổi đối xử như vậy, Tả Tĩnh Nhan ngây người tại chỗ, khuôn mặt trắng nõn như rơi vào thùng nhuộm màu nhanh chóng từ trắng trở thành màu đỏ. Nàng đẩy tay Lăng Vi ra, ra khỏi chạy như trốn đi, thậm chí đến tiếng từ biệt cũng không lưu lại. Chứng kiến bộ dạng khả ái hiếm thấy của Tả Tĩnh Nhan, trong lòng Lăng Vi cười thầm, cũng vội vàng đi theo ea ngoài. Năm người đứng trước cửa nhà hàng, Tả Tĩnh Nhan bị Lăng Vi kéo lên xe, còn Tạ Sương Sương vẫn đứng tại chỗ nhìn xe các nàng càng chạy càng xa, nửa ngày mới thu hồi tầm mắt lại. ''Tiểu Sương bồ vẫn ổn chứ?'' Thân là bạn bè của Tạ Sương Sương, Ngôn Thanh Hạm dĩ nhiên cũng nhìn ra Tạ Sương Sương rất dụng tâm khi ở bên cạnh Tả Tĩnh Nhan. Nhưng mà trải qua chuyện vừa rồi, cô phát hiện Lăng Vi cũng thích Tả Tĩnh Nhan. Nghĩ tới quan hệ loạn xạ của ba người này, Ngôn Thanh Hạm chỉ hy vọng Tạ Sương Sương có thể chọn con đường đúng đắn, biết tiến lùi đúng lúc. Dù sao chuyện tình cảm miễn cưỡng cũng không có được, ép bức cũng không thể tới. ''Ha ha, sao Ngôn Ngôn lại hỏi như vậy chứ? Mình rất khỏe a. Bồ xem, thời gian cũng không còn sớm, mình cũng cần phải về rồi. Bất quá trước khi đi, mình có thể nói chuyện riêng với bồ được không? Ngôn Ngôn.'' Tạ Sương Sương nói, nhìn sang Lam Khiên Mạch đứng bên cạnh. Người sau gật đầu với cô một cái liền đem Cát Cát đi sang một bên. ''Tiểu Sương, cô ấy không phải người ngoài.'' Thấy Lam Khiên Mạch cùng Cát Cát đi xa đứng, Ngôn Thanh Hạm nhíu mày. Cô không thích cách làm vừa rồi của Tạ Sương Sươngthương nữ nhân kia. ''Ha ha, Ngôn Ngôn thật biết bao che, bồ và cô ấy chỉ biết nhau có vài ngày, cũng đã theo nàng rồi sao.'' ''Tiểu Sương, mọi chuyện cũng không như bồ nghĩ.'' Lúc này, bộ mặt Tạ Sương Sương vẫn không thay đổi nhìn mình. Ánh đèn đường chiếu lên đỉnh đầu của cô, khiến mái tóc dài của cô trở nên lấp lánh, như dòng nước biển đang chảy, đôi mắt xanh thâm thúy. Càng thêm đẹp lại thêm vài phần thần bí. Tạ Sương Sương như vậy không thể nghi ngờ đó chính là nghiêm túc thật sự, cũng là điều trong thường ngày ít khi nhìn thấy. ''Ngôn Ngôn, mọi chuyện có phải như mình nghĩ hay không, không lâu sau bồ cũng sẽ biết được. Mình cứ nghĩ tính tình của bồ đã lãnh đạm hơn rồi lại không ngờ bồ thật sự cũng thích nữ nhân. Lần trước thấy nàng ở nhà bồ, mình đã cảm thấy quan hệ hai người không bình thường rồi. Hiện tại, bồ còn muốn lấy lệ với mình?'' ''Tiểu Sương, mình thừa nhận, mình và Lam Khiên Mạch có quan hệ đó, nhưng mà…'' ''Ngôn Ngôn, hai người quen nhau bao lâu? Bồ biết được lai lịch của nàng sao? Bồ biết chuyện trước kia của nàng được bao nhiêu? Vì sao tay trái của nàng luôn đeo bao tay? Nàng sao lại quen biết loại người như Lăng Vi? Hơn nữa, bồ cho là là ông ngoại của bồ sẽ đồng ý chuyện của hai người sao'' ''Mình nghĩ vấn đề này bồ cắn bản cũng không cần phải hiểu rõ, nếu bồ và cô ta chỉ vui đùa một chút, mình cũng sẽ không can thiệt bất kì chuyện gì của hai người. Nhưng nếu như bồ nghiêm túc, mình nhất định sẽ giúp bồ điều tra rõ lai lịch của cô ta. Cho mình bảy ngày, mình sẽ điều tra gọn gàng nguồn gốc của cô ta, đến lúc đó…'' ''Tiểu Sương, nếu mình muốn biết chuyện của nàng, thì mình sẽ tự đi hỏi, nàng nhất định sẽ nói cho mình biết, không cần dùng thủ đoạn như vậy để điều tra. Nàng là nữ nhân của mình, là người mình khẳng định sẽ tiếp tục yêu. Mình không hy vọng cho dù là kẻ nào, kể cả mình tự làm những chuyện tổn thương nàng.'' Đây là lần đầu tiên Ngôn Thanh Hạm dùng giọng nghiêm nghị như vậy nói chuyện với cô. Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đen tràn đầy cảnh cáo. Rõ ràng không có bất kì động tác nào, chỉ yên tĩnh đứng một chỗ, nhưng Tạ Sương Sương cũng dã cảm thấy Ngôn Thanh Hạm đang gây áp lực cho mình, thậm chí như là dùng hai tay bóp cổ cô, khiến cô không thể thở dốc. Tạ Sương Sương cũng rõ đây mới là Ngôn Thanh Hạm. Cô khi thì ôn nhu như biển, tiếp nhận mọi thứ, hiền hòa tĩnh mịch. Khi thì lại rực rỡ như phượng hoàng tắm lửa, người nào dám đến gần mà không được sự cho phép thì sẽ bị nhiệt độ quanh thân cô làm cho cháy hết. Nhưng ngoại trừ hai con người trước thì cô lại càng như nữ vương trên cao, sở hữu quyền hạn chí cao vô thượng, khí thế không giận mà uy. Cô nghiêm nghị đến nỗi không thể xâm phạm, cũng không có cách nào có thể xâm phạm được. ''Xin lỗi, Ngôn Ngôn, mình chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi. Bồ cũng biết, tối nay tâm tình của mình không được tốt. Mình… Đi trước.'' Tạ Sương Sương nói xong, xoay người lên xe. Ngôn Thanh Hạm nhìn hướng cô đi khỏi xuất thần, giữa chân mày có chút hổ thẹn. ''Sao bộ dạng lại không vui vậy? Có phải là tiểu muội muội kia khiến cho tiểu Thanh Hạm nhà chúng ta thành như vậy không?'' Lúc này, Lam Khiên Mạch đã quay trở lại, nàng thấy chân mày Ngôn Thanh Hạm nhíu lại, đau lòng đưa tay vuốt ve. ''Không có gì, chỉ là tâm tình Tiểu Sương Sương không được tốt mà thôi, em ăn no chưa?'' Ngôn Thanh Hạm sờ cái bụng xẹp lép của Lam Khiên Mạch hỏi. Bộ dạng kia căn bản không giống như đang hỏi nàng đã ăn no chưa, ngược lại nhìn giống như đang hỏi mình mấy tháng rồi. ''À, em còn chưa kịp ăn, Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan đã nháo lên rồi.'' Lam Khiên Mạch ủy khuất nói, hôm nay cuối cùng nàng cũng nhìn thấy được Tả Tĩnh Nhan mà Lăng Vi hay kể với mình. Nữ nhân này không tệ, nếu không nói đến số tuổi thật của nàng thì ai nhìn vào cũng không nghĩ là nàng đã 42. Nhưng mà… Nghĩ đến Lăng Vi khi nãy nói với mình, cô ấy sở dĩ đầu tư cho bộ phim này là vì Tả Tĩnh Nhan, Lam Khiên Mạch luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lăng Vi ngoài miệng chỉ nói là cô ấy tiện thì ôm chơi một chút, nhưng mấy chuyện như vầy cắn bản không giống như chỉ chơi một chút. Nếu như chỉ muốn lên giường cùng Tả Tĩnh Nhan, thì cô ấy cũng không cần tốn nhiều tâm tư như vậy, còn ăn một bạt tai như vậy nhưng vẫn không nổi giận. Lam Khiên Mạch nghĩ, Lăng Vi hiện tại sợ là đã thật lòng rồi. ''Ừm, chờ một chút về nhà rồi nấu cơm ăn. Đi thôi, chúng ta về nhà.'' Ngôn Thanh Hạm nói xong, rất tự nhiên kéo Lam Khiên Mạch lên xe. Nhìn mái tóc dài của cô bị gió thổi tung, còn có vài sợi vương trên gò má. Lam Khiên Mạch cười đi theo sau, thoải mái cảm thụ sự thân thiết của Ngôn Thanh Hạm. Ngày hôm nay, nàng rốt cuộc cũng có một cái nhà, có một Ngôn Thanh Hạm là nhà. Hai người ngồi lên xe, để Cát Cát ngồi phía sau, sau đó liền lái về nhà Lam Khiên Mạch. Ngôn Thanh Hạm cũng không tính quay về ấy hành lí tối nay, dù sao cô và Lam Khiên Mạch đã ở bên nhau hồi lâu, người này không mệt mỏi là không thể. Hơn nữa, cô chính thức dọn nhà trước, còn có vài chuyện cần phải làm. Tỷ như thăm dò thử xem Mạc Lam có phải đã biết chuyện của mình và Lam Khiên Mạch rồi hay không, thái độ hắn mình thế nào. Buổi tối trên đường cao tốc vắng vẻ, hơn nữa còn vì nguyên nhân cầu đường đang sửa chữa, cho nê chỗ này không qua được xa lộ. Lái xe qua con đường nhỏ, Ngôn Thanh Hạm phát hiện có chiếc xe màu bạc vẫn luôn bám theo các nàng. Lúc đầu cô chỉ cho là đối phương đi cùng đường. Nhưng sau khi rời khỏi đường cao tốc, chiếc xe kia vẫn theo sát không rời, không có ý chuyển đường khác. Từ nhỏ đến lớn, Ngôn Thanh Hạm luôn được Mạc Lâm bảo vệ rất tốt, chuyện như vậy cũng không phải là cô chưa bao giờ gặp qua. Trước tiên cô tăng tốc độ xe, cảm thấy xe phía sau vẫn đuổi theo gắt gao. Tiếp đó Ngôn Thanh Hạm giảm tốc độ của xe. Nhưng cô phát hiện, chiếc xe theo đuôi không hề giảm tốc độ, ngược lại còn đuổi theo nhanh hơn. Phát hiện này khiến Ngôn Thanh Hạm cả kinh, trước tiên cô loại trừ người lái xe là do Mạc Lâm phái đến, bên ngoài tai mắt theo dõi mình cũng không phải. Đã vậy người lái chiếc xe kia nhất định là bất thiện, nếu bị nó đuổi kịp có lẽ sẽ rất phiền phức. Thấy Lam Khiên Mạch ngồi bên cạnh cũng không phát hiện ra, Ngôn Thanh Hạm liền gọi điện cho quản gia, nói rõ cho hắn biết vị trí của mình cùng với nơi sắp đến, cho hắn nhanh phái người đến tìm mình. "Thanh Hạm, sao vậy?" thấy Ngôn Thanh Hạm gọi quản gia đến, Lam Khiên Mạch nghi ngờ hỏi. "Không có gì, chỉ là có một chiếc xe luôn bám theo chúng ta, nhìn qua thì không phải người tốt gì." "Lá chiếc kia?" nghe Ngôn Thanh Hạm nói xong, Lam Khiên Mạch nhìn về phía sau, quả nhiên thấy một chiếc xe màu bạc không bảng số đang đuổi theo phía sau các nàng, hơn nữa sắp đến gần. "Ừm, em ngồi cho vững, chị sẽ lái nhanh hơn một chút." Ngôn Thanh Hạm nói, một chân đạp ga. Cho dù trong lúc nguy cấp cô cũng không hề bối rối, ngược lại càng trấn định hơn. Dựa vào tài lái xe cùng sự hoạt động tốt của xe, Ngôn Thanh Hạm rất nhanh liền cắt đuôi được chiếc xe kia. Lam Khiên Mạch cười cười, lại phát hiện sắc mặt Ngôn Thanh Hạm trở nên vô cùng khó coi. "Thanh Hạm sao nữa vậy?" Lam Khiên Mạch nắm tay Ngôn Thanh Hạm lanh như băng, nhje giọng hỏi. Phía trước đã là đèn đỏ, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn không dừng lại. "Tiểu Mạch, phanh bị hư." Theo lời Ngôn Thanh Hạm nói xong, thì xe các nàng liền vượt qua đèn đỏ, đằng trước không hề có chiếc xe nào liền phóng nhanh vào đường lộ. Lúc này, đột nhiên có một chiếc xe tải từ bên trái lái đến, Ngôn Thanh Hạm phát hiện mục tiêu của nó chính là mình, vội vàng xoay tay lái rẽ sang một hướng khác. Hai người chỉ cảm thấy trước mắt một hồi trời đất quay cuồng, sau đó là một tiếng 'rầm' vang lớn, xe đâm vào tường rào. Vịn lên ghế xe trong bóng đêm, Lam Khiên Mạch mơ hồ nhìn thấy vật thể đang đè lên. Nàng theo bản năng nhìn sang người bên cạnh đầu dính đầy máu, Ngôn Thanh Hạm đã hôn mê, liền vội vàng nhào qua đem cô ôm vào ngực. "Thanh Hạm, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu." Tác giả có lời muốn nói Hí hí… hoan nghênh các đồng chí đến cùng tui yd mỗi đêm xàm xí lắm mồm, chuyên mục Hiểu Bạo vô địch tiểu thanh tân. Chương này có thể nói là hài, hèn mọn, bỉ ổi, khổ bức, cùng với nửa chương còn lại là sợ hãi. Nửa chương đầu đa phần chỉ là mắc ói, khi Ngôn Ngôn bí khí thì mọi khí phách đều lộ hết ra ngoài, tiếp diễn là bị người theo dõi. Như vậy ngọt ngào ở chương 50 chả có gì vui, có nên xin lỗi mọi người hay không? kỳ thật cái này ngược cũng không có ý gì. chỉ là xúc tiến cho tình cảm giữa hai người mà thôi, cùng với thêm chút mai phục cho có vậy thôi. Như vậy nếu ngược thì phải có chút cẩu huyết Quỳnh Dao đúng không? trước đó cũng đã thỏa luận chuyện này với một bạn, sau đó nàng hỏi tui, năm người và một con mèo Cát Cát nên gặp tai nạn hả? tui nói, làm gì có, 5 người chết, vậy quá thảm rồi! lúc đó, đứa nhỏ cũng không biết làm gì, cũng chỉ là giật mình. Hí hí… yên tâm, tui sẽ không để Ngôn Ngôn và Lam Lam chết đâu, bởi vì, tình yêu trong truyền thuyết rất là mạnh, sống không bằng chết! chết không phải là đáng sợ nhất, ngươi muốn chết, không chết được, mới là đáng sợ nhất a! Mọi người: tác giả vào trạng thái hắc hóa rồi!!! S tỷ tỷ: hình như…. cho đến giờ cũng không có phí công đi qua a!. Hiểu Bạo: S tỷ tỷ, ngươi đáng ghét, người ta rõ ràng trắng trắng mềm mềm mà! (cắn tay hờn dỗi) Như vậy, chương tiếp theo bắt đầu, tiểu ngược đầu tiên của chúng ta, lần này ngược thực chất không phải là ngược, hoàn toàn chỉ là cảm giác nhỏ như con kiến. Chỉ là ngược thân bình thường nhất mà thôi, hoàn toàn không liên quan đến ngược tâm, cho nên mọi người có thể yên tâm xem tiếp, diễn biến hành hạ tuyệt đối chỉ có một chút như vậy thôi. (Ps: đương nhiên, đây chính là mức độ nhận định theo cách nói của tui ╮(╯▽╰)╭) Ha ha tui chỉ nói nhân vật chính mà quên mất một người trộm gà không thành còn mất nắm thóc Lăng lão bản. Ha há tui đột nhiên cười to, Cát Cát làm sao người lại hư hỏng như vậy chứ! Lăng lão bản khó có được một lần yếu ớt, ngươi sao lại đem mông ngồi lên mặt người ta như vậy! bộ dạng sao có thể như vậy được? bộ dạng như vậy nhìn tốt lắm sao? khi nãy người bắn pháo bông có lau sạch chưa đó? Lăng lão bản: để ta gϊếŧ chết con mèo chết tiệt kia! Lam Lam: lão bản, Cát Cát là nữ nhi ruột của ta và Thanh Hạm, ngươi không nên như vậy! Lăng lão bản: được, nếu không cho ta gϊếŧ con mèo kia, vậy ngươi cho ăn một cái! Lam Lam: A.., lão bản, ngươi dám quang minh chính đại trước mặt Ngôn Ngôn dụ dỗ ta, cái này mà tốt sao? Ngôn Ngôn: (bình tĩnh lấy di động ra, gọi cho Qúy Mục Nhiễm) eh, Nhiễm, phiền ngươi giúp ta giải quyết một người, cô ta dám đối với nữ nhi và lão bà ta có ý đồ không an phận. Lăng lão bản: Nhan Nhan! cứu ta! Tả Tĩnh Nhan: làm bộ không nghe lên xe rời đi. Cát Cát: meow meow~ meow meow meow meow~ (phiên dịch: ngươi tới cho ta ngồi một chút, ta sẽ giúp ngươi.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]