“Các ngươi ở lại, Triệu gia nhất thời còn chưa dám đánh hạ nơi này, nếu có một gã tên gọi Tôn Tiễn tới đòi gặp ta, các ngươi nhớ ngược đãi hắn, hắn sẽ không bỏ đi, các ngươi chăm sóc phải cẩn thận.”, Lý Minh đem lời dặn dò bọn huynh đệ, một mình hướng phía đông chạy tới Hoàng Long Thành, nơi này chính là tổng bộ của Phật Môn Huyền Âm Tự do Kính Không cầm đầu.
Trái với Đạo Môn đơn sơ giản lược, từ xa Lý Minh đã trông thấy Phật quang phóng thẳng lên trời, tiếng chuông ngân nga từng nhịp, tiếng gõ mõ tụng kinh râm ran, Hoàng Long Thành đổ nát bị tắm trong ánh vàng toát lên vẻ cổ lão tang thương, trang nghiêm kính cẩn.
Trước cổng thành chỉ có hai vị tăng nhân trẻ tuổi đứng gác, toàn bộ những người còn lại cũng không thấy bóng dáng, dường như đang chuyên chú vào việc tụng kinh niệm phật bên trong thành, Lý Minh đem Âm Dương Song Nhãn quan sát, thấy từng sợi Phật quang niệm lực giống như từng sợi chỉ nhỏ uốn lượn trong không trung, từ ngoại giới hướng bên trong tòa thành bay đi, hắn đoán thầm Phật Môn ắt hẳn sử dụng niệm lực đem Thần Trận khởi động, Pháp Vân Tự còn chưa có bản lĩnh như vậy, quả nhiên là nhất đại tông môn.
Lý Minh chắp tay nói: “Nhị vị sư phụ, tại hạ có việc cầu kiến Kính Không huynh, phiền hai vị vào trong nói một tiếng.”
Lý Minh đang còn muốn trình báo tên họ thì một gã tiểu tăng đã lên tiếng cướp lời: “Lý thí chủ mời vào, Kính Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957839/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.