Trâm đeo khẩu trang đứng ngây người dưới nhà xe, dựa mình vào cột sắt. Nó nhìn từng người dắt xe ra về trong khi xe mình thì bị kẹt ở góc trong cùng. Tâm trí hỗn loạn của con bé vẫn còn để quên trên phòng thực hành lúc vừa nãy.
Trâm chẳng biết phải suy nghĩ bắt đầu từ đâu nữa. Thực ra Trâm công nhận rằng hồi nãy nó tát Tùng Anh mạnh thật, hẳn là phải đớn lắm đấy, nhưng hình như đến giờ khi nguôi ngoai bớt, Trâm chẳng biết mình có thật sự cảm thấy tức giận đến vậy không nữa. Mà cũng chẳng biết mình có nên tức giận hay không.
Khi ấy tất cả mọi thứ xảy đến đột ngột nên nó chỉ phản xạ bằng toàn bộ vô thức của bản thân. Nó phản ứng mạnh chủ yếu do bị sốc và bất ngờ thôi chứ không phải chê hay ghê tởm ghét bỏ gì đâu, thật sự ấy. Có thể là bởi chính Trâm cũng có tình cảm với thằng kia, sao nó có thể ghét bỏ cậu ta cơ chứ. Nhưng kiểu, rõ ràng chuyện đó không thể bình thường hóa được mà.
Trâm đã thoáng có một tia suy nghĩ rằng Tùng Anh làm vậy vì thích nó, Trâm đã thoáng tin vào điều đó. Vì không thích thì sao có thể hôn? Nhưng mà nếu thích thì sao nó dám hôn, một cách to gan như thế? Nó thấy Trâm dễ dãi lắm hả? Nguyễn Tùng Anh là một thằng chó đẻ, sao nó dám làm như vậy, nó là phắc boi à. Chỉ có mấy thằng khốn nạn chăn rau mới dễ dàng làm chuyện như thế với con gái.
Tùng Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-quat-da-xay/3595645/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.