Trâm nghe mà lặng cả người. "Tao ít khi call với con gái buổi tối lắm".
Quan trọng là giữa đêm hôm yên ắng, cả hai bên không có động tĩnh gì ồn ào, thế mà giữa bầu không khí ấy, giọng Tùng Anh tại sao lại ấm như vậy, lại thì thào thì thào nhỏ nhẹ kiểu như, kiểu như khiến cho người ta có cảm giác nó đang nằm ngay bên cạnh mà nói nhỏ vào tai mình vậy.
Trâm hoang mang, chĩa camera lên trần nhà, thầm nghĩ mình tiêu rồi.
Nó chưa kịp phòng thủ thì bên kia tấn công tiếp:
- Tao buồn ngủ lắm rồi mà vẫn đợi mày rửa mặt đấy, mày phải trân trọng tao biết chưa. Sáng đi học, trưa không ngủ, đi cả buổi chiều, giờ mệt vãi.
Khi ấy Trâm không đủ tỉnh táo để nhận ra tâm lý mình bị thao túng. Con bé xuôi xuôi đáp lại:
- Tức là tao phải cảm ơn mày đúng không, cảm ơn nhá. Mệt thế mà mày vẫn còn dọa ma bố.
- Haha, mày sợ tao hay sợ ma?
Kim Ngọc Trâm tất nhiên sợ Nguyễn Tùng Anh chứ. Nghĩ vậy thôi chứ nó không trả lời trực tiếp mà lờ đi câu hỏi của cậu ta:
- Thôi ngủ đi, tao lại chưa học được gì rồi đây này. Mai chủ nhật học vậy haiz...
- Ừm.
- ...
Trâm ngồi xuống giường cứ đơ ra. Ít giây sau, khi phát hiện cuộc gọi vẫn đang tiếp diễn thì nó mới ngơ ngác hỏi:
- Ơ? Không tắt máy à?
- Tao đợi mày tắt còn gì.
Thằng này điên rồi, mất trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-quat-da-xay/3595638/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.