Trời bên ngoài bắt đầu xẩm tối, đèn trong quán bật sáng trưng, nhạc cũng đồng thời được vặn cho to hơn. Đây là thời điểm mà người ta tụ tập đông đúc.
À, Trâm quên mất Bisou là quán ruột của bọn Tùng Anh.
Nhóm mấy đứa con trai đấy ngồi ở bàn phía sau bàn Trâm, cách một khoảng khá xa nhưng đủ để có thể quan sát thấy. Chỉ có Trâm nhìn chúng nó chứ chúng nó không để ý tới phía Trâm.
Nhạc mở lên to quá nên không ai có ý định xem tarot nữa. Người ta chỉ thường xem tarot ở những nơi yên tĩnh, chứ với nguồn năng lượng xô bồ đông đúc cùng với thứ âm thanh ồn ào huyên náo này thì con Trúc chịu, không bắt nổi tần số từ vũ trụ.
Nhìn sang bàn bên kia, thằng Phú nói chuyện rất to, cười đùa cùng với những thằng trường THPT A giấu tên. Thằng Tùng Anh ngồi như ông tướng, là thằng im lặng nhất. Nó ngả lưng vào ghế, tay cầm điện thoại chăm chú nhắn tin, không nói nhiều như mấy thằng kia mà thường chỉ nhếch mép lên cười.
Con Trúc khéo léo đưa mắt qua bên đó nhìn, thi thoảng cất mắt đi, rồi chốc chốc lại lia mắt sang nhìn tiếp, rồi lại cất đi. Cử chỉ của Trúc giống y hệt Trâm, Trâm nghi hoặc hỏi:
- Mày vẫn thích thằng đấy à.
Trúc nhìn Trâm, khuôn mặt không biểu cảm gì hết, dường như không muốn để Trâm đoán được mình đang nghĩ gì. Trúc khó đoán, không trả lời trực tiếp mà thăm dò Trâm:
- Mày nghĩ là có à?
Trâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-quat-da-xay/3595615/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.