Sự việc thấy ma lần trước ảnh hưởng tiêu cực đến tinh thần của Tâm, lúc nào cô cũng hoang tưởng đứa con ở trong bụng đã bị ma quỷ giết chết. Để khiến cô an tâm hơn, dù chưa đến lịch, Nam vẫn hẹn với bác sĩ, đưa cô đi khám thai.
Lúc Tâm đang trong phòng chuẩn bị quần áo, Nam nhìn đồng hồ, tranh thủ cho kumanthong uống máu. Từ khi cái bụng của Tâm lớn rõ rệt, hình như kumanthong cũng cảm nhận được sự tồn tại về đứa con của anh. Mặc dù là quỷ, nhưng nó cũng không khác một đứa trẻ là bao, chắc chắn sẽ có tâm lý ích kỷ, muốn bố mẹ chỉ có đứa con độc nhất là mình.
Chính vì thế mà Nam sợ rằng kumanthong sẽ hại Tâm.
Anh để kumanthong lên bàn làm việc, sau đó quỳ xuống, dùng dao cắt đầu ngón tay, nhỏ máu vào chiếc bát sứ, miệng lẩm nhẩm một bài kinh mà bà đồng Nghi đã dạy cho. Số máu đổ ra nhiều gấp đôi bình thường, anh muốn chứng minh cho kumanthong biết rằng anh yêu thương, không tiếc máu thịt để nuôi dưỡng nó, mong nó yên lòng mà không làm hại vợ con anh.
Tuy nhiên, con búp bê vẫn nhắm nghiền mắt. Máu đã dâng một nửa cái bát sứ nhỏ nhưng không có dấu hiệu vơi bớt, Nam đánh rơi dao, nằm dài ra đất vì chóng mặt, thở hổn hển, mồ hơi túa ra. Nằm nghỉ một lúc để tỉnh táo hơn, Nam chống tay đứng dậy, đặt kumanthong trở lại trong tủ kính rồi cầm máu.
Khi ra ngoài, Nam kiểm tra điện thoại, giật nảy mình phát hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-ma-tan-luc/3254431/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.