Sìn Dinh, thầy tỉnh rồi. – Lã Nì Khai nhanh mồm nhanh miệng khi nhìn thấy Lã Sìn Dinh tỉnh dậy.
Đã gần một ngày trôi qua kể từ khi Lã Sìn Dinh triệu tập thôn dân Khe Váp tổ chức lễ cúng thần rừng, khẩn cầu thần linh tha thứ, che chở cho Khe Váp rồi đột nhiên ứa máu, ngất đi. Tình cảnh lúc đó khiến cho mọi người vô cùng hoảng loạn, sợ hãi. Lã Nì Khai phải tốn rất nhiều sức lực mới ổn định được đám đông, kêu gọi mọi người về nhà, còn lão gọi thêm mấy thanh niên trong thôn đưa Lã Sìn Dinh đã ngất lịm về nhà mình chăm sóc. Nhưng sự việc này đã làm cho bầu không khí ở Khe Váp nặng nề tột độ, hầu hết đều đóng chặt cửa ở trong nhà, trừ khi có việc không thể tránh, còn lại sẽ không tùy tiện ra ngoài đường.Nì Khai, ta nằm đây đã bao lâu rồi? - Lã Sìn Dinh mở mắt nhìn lão trưởng thôn, hơi thở khó nhọc, nói.Thầy ngất đi đã gần một ngày rồi!Không được rồi, thần linh nổi giận, cả Khe Váp sẽ gặp vận rủi. - Lã Sìn Dinh như nhớ đến điều gì, khuôn mặt kích động đỏ bừng, nắm lấy tay trưởng thôn, run giọng nói. - Nì Khai, trước khi thần linh giáng xuống tai vạ, nhất định phải tìm cách cứu lấy Khe Váp, cứu người trong thôn.Thầy Sìn Dinh, thầy cứ bình tĩnh đã, thì mới nghĩ được cách cứu người trong thôn. - Lão vỗ lưng Lã Sìn Dinh đang kích động ho sù sụ, trấn an nói.Ở huyện Tràng Định, dưới chân núi Thượng có một bản nhỏ tên là Đồng Ngần, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-ma-tan-luc/3254411/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.