Tới bản nọ thì trời đã sập tối. Dưới thung lũng giờ chỉ dặt một màu đen ma mị. Thi thoảng, từ những ngôi mộ vô danh lại nháng lên thứ ánh sáng trắng dị kỳ. 
Thứ và Thất quyết định dừng chân tại một căn nhà gần nhất. Trên nhà, có tiếng trẻ con cười nói khúc khích, chen lẫn tiếng lép bép của thân cây ngô phơi khô lâu ngày. 
– Cho hỏi có ai ở trên nhà không ạ? – Thứ lớn giọng từ phía dưới nhà, lễ phép. 
Trên nhà, một người đàn ông trung niên ra mở cửa. Ông ta có gương mặt xám xịt, đầu trọc lốc, râu ria thì lún phún. Ông ta ném ánh nhìn hoài nghi về phía Thứ, Thất. 
– Lùng[1] cho bọn cháu hỏi thăm một chút được không ạ! 
– Hai Lan[2] mau lên nhà đi! 
Thứ, Thất đi lên. Trong nhà, có một vài đứa trẻ đang chơi bài tam cúc. Còn một người phụ nữ thì đang lúi cúi làm gì đó ở gian trong, hình như là dệt vải. 
– Hai Lan dưới Nà Hạ lên sao? Có việc gì gấp không? – Người đàn ông rót nước ra hai cái chén men xanh rồi ân cần hỏi, trái ngược với vẻ bề ngoài bặm trợn. 
Thất chẳng giấu giếm gì mà đem lời thầy kể lại cho người đàn ông nghe. 
– Bọn cháu nghe thầy Lang Trượng bảo lên đây để tìm hiểu. Chẳng là bữa trước có cô gái lên đây tìm măng, đào mài thì mất tích. Ngày hôm sau tìm thấy, mang về nhà thì hóa điên loạn. 
– Ra là thế! – Người đàn ông đáp cụt lủn, rồi trưng ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-ma-tan-luc/3254321/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.