Gia Huy và Lan Phương vội đỡ tay bà Năm.
– Cô Năm, có chuyện gì thế?
Bà Năm sụt sịt lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào.
– Mười ngày trước tôi đang thiu thiu ngủ thì nó hiện về báo mộng, nó nói đã trả thù xong, bây giờ đi siêu sinh rồi. Nó không còn… là… oan hồn vất vưởng… nữa…
Giọng bà nghẹn ngào, nức nở khiến câu nói cũng bị đứt đoạn. Nhìn mẹ Ngọc Ly như vậy, cả Gia Huy và Lan Phương đều thấy bùi ngùi. Có lẽ nhờ giải tỏa được gánh nặng tâm lý, tâm trạng bà đã tốt lên, xem ra đã tỉnh táo hơn lần gặp trước nhiều rồi.
Bà Năm cứ nức nở cảm ơn Gia Huy và Lan Phương mãi. Cuối cùng Lan Phương đưa ra gợi ý đi thăm mộ Ngọc Ly, thắp cho cô ấy nén nhang. Bà Năm đang cảm cúm nhưng vẫn muốn đi cùng. Bà nói lâu rồi không ra mộ con gái, nhớ lắm. Nhưng bà cũng mừng là con gái bà giờ đã có thể siêu sinh, đi đầu thai kiếp khác, không phải là oan hồn oán hận vất vưởng nơi trần thế như lúc trước nữa.
Ba người đứng trước nấm mộ đắp đất của Ngọc Ly. Cỏ xanh um tùm. Phía trước mộ là tấm ảnh cô gái, mắt đen láy lấp lánh, sinh động như đang mỉm cười. Bà Năm nước mắt lại ngắn dài trên khuôn mặt già nua.
Gia Huy và Lan Phương nhổ sạch cỏ quanh mộ. Rồi họ châm ba nén hương, đặt trước đó mấy bông cúc vàng. Ngôi mộ nằm im lìm giữa cánh đồng đìu hiu gió, ba người đứng ở đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-ma-tan-luc/3254308/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.