Trên một ngọn núi cao tại khu vực Tây Sơn Yên Bái, Khúc Hạo, tộc trưởng Dương Việt đang cau mày nhìn về phía chân trời. Nơi đó mây đen giăng kín, sấm chớp liên hồi làm mặt đất cách rất xa cũng bị chấn động như có một cơn bão lớn đang tiến đến.
Phía dưới chân núi lúc này cũng liên tục vang lên tiếng hò hét đánh nhau nhưng Khúc Hạo như không nghe thấy. Trong lòng hắn đang dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt. Nơi hắn quan sát không chỉ đơn giản là một cơn bão thông thường mà bên trong còn có một cỗ khí tức làm người nghẹt thở, mỗi lúc một mạnh dần. Không chỉ có như thế, Khúc Hạo còn từng cảm nhận có đến năm thứ khí tức khác nhau không thuộc về nhân loại xuất hiện. Với tu vi Thiên cảnh của hắn, đừng nói là đối mặt mà chỉ cần đến gần một chút thôi cũng có khả năng bị ép chết. Nhiều người suy đoán bên kia đang có một cuộc đại chiến kinh thế diễn ra. Nó làm ảnh hưởng đến bức tường bảo hộ biên cương Bách Việt mấy ngàn năm nay, có nguy cơ vỡ tan bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, Bách Việt sẽ rơi vào hiểm họa khôn lường. Liệu có ai đủ bản lĩnh ngăn cản trường hạo kiếp do năm cỗ khí tức kia tạo thành hay không, khó mà nói được.
"Tộc trưởng, đã giải quyết hai con Yêu Linh dưới núi! Mấy ngày nay chúng xuất hiện càng lúc càng nhiều. Dã thú xung quanh cũng ngày càng hung bạo, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ xuất hiện thú triều" một người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, dáng vẻ trông mệt mỏi, trên người còn có máu tươi đến báo cáo.
Khúc Hạo quay lại nhìn hắn và lên tiếng trấn an:
"Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu! Dương Việt chúng ta đã ở đây mấy ngàn năm, dù có sóng gió gì cũng không sợ, thú triều cũng đã gặp không hiếm. Đến lúc nguy cấp, các vị tiền bối của Dương Việt sẽ trở về. Các ngươi cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi!
Người đàn ông thấy Khúc Hạo vẫn bình tĩnh, bất giác nỗi lo sợ cũng giảm xuống, hắn nhìn về phía chân trời:
"Bên trong Chiến Trường rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại ảnh hưởng đến chúng ta như thế?" hắn tuy cũng có cảm giác áp bách, thậm chí còn hơn cả Khúc Hạo, nhưng lại không phát hiện những cỗ khí tức phía bên kia.
Khúc Hạo không muốn hắn hoang mang nên đáp cách qua loa:
"Chỉ là một số cao thủ đánh nhau gần khu vực ngoại biên tiếp giáp với chúng ta làm phát sinh dị động. Bọn họ đánh chán sẽ thôi, ngươi không cần bận tâm".
Hắn ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
"Nhưng chúng ta cũng không thể không phòng. Truyền lệnh của ta! Săn lùng giết sạch những dã thú xung quanh để tích lũy thức ăn, hơn nữa cũng để đỡ gánh nặng khi phát sinh thú triều. Nhớ dặn dò tộc nhân phải cẩn thận và chuẩn bị sẵn sàng, khi nào có dấu hiệu thú triều liền lập tức rút lên núi không được chần chờ, chuyện khác không cần bận tâm".
Tên kia vâng lời ra đi. Khúc Hạo ở lại thở dài, những lời vừa rồi có bao nhiêu phần chắc chắn chính hắn rõ nhất. Những tiền bối bên trong Chiến Trường nếu thực sự đối mặt với mấy cỗ khí tức kia, e rằng cũng không tốt hơn hắn là bao. Hơn nữa, Khúc Hạo cũng đã liên hệ với họ, bên trong Man Hoang không hề có sự kiện lớn nào xảy ra. Dù rằng nó rất rộng lớn, nhưng tin chắc nơi nào xuất hiện nhiều cao thủ như thế cũng sẽ gây chú ý.
Ngoài ra Khúc Hạo cũng bâng khuân một chuyện, tương truyền Chiến Trường Man Hoang nằm ngay biên giới phía Bắc của Bách Việt, kéo dài đến tận vùng Tây Sơn Yên Bái này. Nó là lá chắn tự nhiên giữa Bách Việt và Hoa Hạ. Nơi tiếp giáp lúc bình thường chỉ là một tầng ánh sáng rực rỡ không thể xuyên qua. Nhưng từ nhiều tháng nay, tầng ánh sáng đó bắt đầu thay đổi, dị tượng xuất hiện, mây đen tụ tập, lôi điện bủa vây, thanh thế mỗi ngày một lớn. Mà bên trong Chiến Trường không ai phát hiện. Nhiều người cho rằng do những kẻ kia đại chiến tạo thành, nhưng Khúc Hạo lại cảm thấy, những cỗ khí tức kinh thế kia hình như chỉ xuất hiện sau khi biên giới sinh biến. Thật sự không rõ có phải vì dị tượng đã lôi kéo những tồn tại kia đến hay không, hay vì sự xuất hiện của chúng mà dị tượng mới phát sinh.
Miên man một lúc, hắn đành lắc đầu gạt bỏ những chuyện đó. Dù nguyên nhân gì đi nữa thì cũng nhất định không phải là chuyện tốt, lo lắng khơi khơi chẳng có tác dụng gì. Hắn xốc lại tinh thần, nhìn về biên giới một lần nữa rồi rời đi.
...
Trong một gian địa sảnh rộng lớn, xung quanh có những hàng cột gỗ to cỡ vài người ôm được sơn phết bóng loáng, có bảy người đang hiện diện. Mỗi người an vị trên một bàn, chia làm hai phía. Chính giữa phía trên, ngay vị trí chủ tọa là một người đàn ông ăn mặc gọn gàng, quần áo tuy giản dị nhưng vẫn không thể giấu vẻ bề thế của người có quyền lực. Hắn ta có cặp mắt rất sâu, đôi lông mày rộng, khuôn mặt toát lên vẻ chính nhân, không cười nhưng vẫn làm người khác vui vẻ, thoạt nhìn liền có thiện cảm. Sáu người phía dưới bao gồm bốn nam hai nữ, tuổi tác không xê dịch nhau, đều khoảng tứ tuần. Trong đó hai người phụ nữ ai nấy nhan sắc đều mặn mà, quyến rủ.
Trên bàn mỗi người đều bày rượu, thịt, trái cây trông cũng khá sang trọng. Qua một tuần rượu, người đàn ông chủ tọa chắp tay lên tiếng:
"Đa tạ các vị không ngại đường xá xa xôi đến đây, Dạ Lang chỉ có một ít rượu nhạt, mong mọi người đừng chê trách!"
"Dạ Lang tộc trưởng, chúng ta đến đây không phải để uống rượu, đừng có làm mất thì giờ!" Một trong hai người phụ nữ lên tiếng, lời nói tuy sỗ sàng nhưng cung giọng lại cực kỳ dễ nghe.
Tộc trưởng Dạ Lang cũng không phật lòng, hắn mỉm cười, nụ cười như gió xuân làm mát dạ kẻ tiếp xúc:
"Mân Việt tộc trưởng chớ trách, chỉ là chút lòng thành của tộc ta. Các vị!" giọng hắn trở nên nghiêm túc, "Hôm nay ta mời các vị đến đây để bàn về đối sách cho Bách Việt trong thời gian sắp tới. Hẳn mọi người đã biết, vùng biên cương của ta đang có biến động cực lớn. Nơi ngăn cách với Chiến Trường Man Hoang có khả năng sẽ biến mất, bên ngoài có thể dễ dàng xâm lấn. Nhưng đáng lưu ý hơn là có khí tức Yêu Linh khủng bố xuất hiện. Nếu chúng hàng lâm Bách Việt, e sẽ có đại họa khôn lường".
"Hừ! Toàn cõi Bách Việt này có chuyện gì mà Đệ nhất tộc Dạ Lang các ngươi không ứng phó nổi mà phải hỏi bọn ta?" Nữ tộc trưởng Mân Việt lại lên tiếng, thái độ gây hấn lần này rõ ràng hơn.
"Chuyện đại sự quan trọng hơn, mong mọi người tạm thời bỏ qua hiềm khích" lập tức một người trong đám sợ xảy ra chuyện liền lên tiếng nhắc nhở.
"Lũ các ngươi bớt cái trò giả nhân giả nghĩa lại cho ta. Đừng tưởng các ngươi làm chuyện gì thị* đây không biết!" Nàng ta được nước lấn tới, trông đang cực kỳ tức giận.
Mọi người sắc mặt bắt đầu trầm xuống, cảm thấy nữ nhân này càng lúc càng quá đáng.
"Xin hỏi Mân Việt tộc trưởng, vì cớ gì mà ngươi lại tức giận như thế, có thể nói ra cho mọi người rõ ràng hay không?
"Được!" nàng ta vỗ bàn đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng, "ta hỏi các ngươi! Tại sao mười đại tộc hiện tại chỉ còn có bảy người?"
Một số người lúc này mới để ý bắt đầu xì xầm còn số khác thì quay mặt nhìn nhau, biểu cảm rất khác lạ. Trưởng tộc Dạ Lang ra hiệu mọi người im lặng, hắn lên tiếng giải thích:
"Thời gian trước, Âu Việt và Lạc Việt dã tâm đem quân xâm lấn Dương Việt, nhưng bị Dương Việt phát hiện phục kích, tộc trưởng trọng thương mất tích. Dương Việt tuy thắng nhưng cũng nguyên khí đại thương nên lần này ta không tiện mời đến".
"Ha ha ha!" nữ nhân cười lớn, "trọng thương mất tích? Ta nghe nói Âu - Lạc toàn quân bị diệt, tộc nhân còn bị người đánh tới tận nhà bắt đi. Các ngươi nói xem! Một mình Dương Việt liệu có thể làm ra hay không? Hoàng Nhân! Ngươi cho chúng ta là kẻ lên ba hay sao?"
Tộc trưởng Dạ Lang tên là Hoàng Nhân nụ cười cứng nhắc, hắn gằn giọng:
"Lê thị, có phải ngươi cố tình muốn đến gây chuyện, không quan tâm đến an nguy Bách Việt sắp tới hay sao"? Lời nói có xu hướng chụp mũ rất thâm độc, muốn đẩy người phụ nữ vào thế bí.
"Thì đã sao? Ngươi có thể bày mưu diệt Âu - Lạc, lấy gì đảm bảo sẽ không ra tay với bọn ta?" Lê thị cứng rắn đáp, bất chấp việc bị quy tội.
Hoàng Nhân đang định mở rộng lợi thế, đẩy Lê thị sâu vào tròng thì có người can ngăn:
"Chuyện này ta cũng có nghe nói, nhưng nguy cơ trước mắt quan trọng hơn, có ân oán gì xin mọi người giải quyết sau".
Lê thị liếc mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng, cười khẩy:
"Sơn Việt tộc trưởng thật là người biết lo cho an nguy Bách Việt. Nghe nói các ngươi lặn lội đến Hồng Linh, bị người đánh cho cụp đuôi chó chạy trở về. Không biết có phải hay không?"
Vị tộc trưởng Sơn Việt ngậm miệng, thầm nghĩ vị nữ nhân này thật là điên, gặp ai cũng cắn, hắn cũng không muốn dây vào làm gì cho thiệt thân.
P/s:
thị: từ xưng hô của người Việt Nam chỉ phụ nữ, có khi do chính họ tự xưng, tương tự như "bà đây".
Lê thị: người phụ nữ họ Lê chứ không phải gia tộc họ Lê như cách xưng hô bên Trung Quốc.
Về xưng hô, theo tác tìm hiểu, thời xưa người Việt cũng xưng hô như chúng ta ngày nay chứ không dùng huynh, đệ, tỷ, muội,.. như trong các tiểu thuyết. Qua dòng thời gian có một số từ đã biến mất nhưng về cơ bản cũng k khác nhau mấy.
Trong bộ truyện này tác cố gắng sử dụng cách xưng hô của người Việt hết sức có thể. Nhưng để k quá xa lạ với độc giả và làm mất chất của truyện, tác cũng sẽ giữ lại các cách xưng hô Hán Việt như các tác phẩm khác nhưng có sẽ có sự phân biệt.
Những từ ngữ của thuần Việt sẽ sử dụng trong hoàn cảnh bình dân thân mật, quen biết hay những lúc tức giận chửi mắng. Ví dụ Mai Ngọc Long sẽ gọi Mai Thúc Loan là anh Loan chứ k gọi là ca ca.
Còn những từ Hán Việt sẽ dùng trong những xưng hô mang tính khách sáo, xã giao hay một số chi tiết miêu tả. Ví dụ: Lý Bôn mới gặp Nguyễn Trãi sẽ gọi là Nguyễn huynh chứ k gọi là anh Trãi.
Nói chung tùy vào hoàn cảnh mà tác sẽ tùy nghi sử dụng cho thích hợp nhưng sẽ không quá thuần Việt hay quá thuần Hán. Cũng sẽ có một số thêm bớt như trường hợp Lê thị, tác thêm họ Lê vào trước "thị" để dễ phân biệt. Những từ nào do tác chế thêm sẽ có chú thích, nếu các bạn thấy chỗ nào có lỗi xin góp ý để tác chỉnh sửa. Cám ơn các bạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]