Tuấn nháy mắt đầy gian tà khi đeo chiếc lắc vào tay tôi khiến cho mọi người xung quanh nhìn chúng tôi cười khúc khích, tôi đỏ cả mặt vì ngại nên chỉ biết đứng nép vào bên anh.
Sau khi ra về, Tuấn có hỏi tôi muốn ghé công viên chơi hay không. Tất nhiên là tôi gật đầu rồI, vì lâu lâu mới có dịp đi xa cơ mà. Thế là Tuấn tấp vào công viên theo ý tôi. Hai đứa gửi xe xong thì đi bộ vào. Anh ghé mua hai chay nước sau đó đi đến bờ hồ, chúng tôi ngồi xuống ghế đá. Lúc này tôi chợt nhớ lại một chuyện nên liền ngập ngừng nhìn Tuấn hỏi
-Em hỏi này anh đừng giận em nhé?
Tuấn gật đầu bảo tôi
-Em cứ hỏi đi anh sẽ trả lời.
-Anh với Diễm Châu chẳng còn chút liên lạc nào sao anh?
Tôi hỏi xong, Tuấn cũng trầm mặt. Rồi anh đưa mắt nhìn ra bờ hồ, mấy giây sau nặng nề lên tiếng
-Thật ra Diễm Châu cũng có xuống nhà anh vài lần, cô ấy xin lỗi và khuyên anh về thành phố. Nhưng anh nhất quyết không chịu. Cuối cùng cô ấy nản nên không xuống nữa. Từ đó bọn anh không còn liên lạc gì với nhau nữa cả.
-Sao anh lại không quay lại, Diễm Châu cô ta chắc yêu anh nhiều nên mới thế thôi?
-Thế còn em? Không yêu anh à? Sao lúc nào cũng bảo anh yêu người khác thế?
-Em cũng yêu anh mà tại người ta hỏi cho biết thế thôi? À mà Cảm ơn anh nhé?
Tuấn nhíu mày nhìn tôi cười cười trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728986/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.