-Sao, tôi nói đúng quá nên không trả lời được à?
Tôi chớp chớp đôi mắt nhìn Tuấn rồi trả lời
-Thế xưng hô thế nào Tuấn mới chịu?
Tuấn im lặng cau mày ra vẻ suy nghĩ sau đó lại nở một nụ cười đắc ý. Ngữ giọng phát ra bên tai tôi lần này cực kỳ ấm áp
-Kêu là anh Tuấn rồi xưng em đi.. Như vậy nó mới ngọt ngào.
Có gì đó nghe không quen, cái gì mà anh Tuấn, rồi lại em...tôi nghe mà xấu hổ muốn c.h.ế.t nên lại lắc đầu
-Thôi kỳ lắm. Không xưng hô thế được.
Tuấn trợn mắt nhìn tôi hỏi lại
-Thế không chịu đúng không?
Tôi bĩu môi
-Không? Ngại lắm?
-Vậy tôi đi méc mẹ?
Tuấn quay chân đi, vẻ mặt cực kỳ gian manh. Không hiểu là mất trí nhớ thật hay giỡn nữa. Nhưng cái kiểu trả lời thông minh thế này Tuấn làm tôi khó xử quá. Nhanh tay đưa ra rồi nắm tay Tuấn lại. Tôi ngại ngùng nói
-Thôi đừng có méc mẹ? Tôi...tôi đồng ý. Tuấn muốn thế nào tôi cũng chịu.
Tôi nói xong liền thấy Tuấn nhướng mắt ngó xuống bàn tay tôi đang nắm lấy tay Tuấn. Tuấn quay gắt lại Vẻ mặt cực kỳ hài lòng? Nhưng vẫn giả vờ hỏi lại tôi
-Đồng ý cái gì hả? Nói lại tôi nghe?
-Thì ...đồng ý gọi là… anh…
-Anh gì?
-Anh Tuấn?
-Ờ, rồi sao nữa?
Tôi ở cả mặt, ngại ngùng cất lời
-Anh Tuấn...em...em là bạn gái anh?
-Sao cơ.em nói gì thế anh không nghe rõ.
-Em nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728984/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.