Mẹ Phong bên cạnh cũng vội nhanh miệng nói xen vào
-Đúng rồi anh xui, thằng Phong nó làm sai nó cũng đã hối hận lắm rồi. Anh đánh anh mắng nó thế nào tôi cũng không bênh vực nó đâu. Nhưng đánh xong rồi anh sui nghĩ lại mà thương tình tha thứ cho nó nha anh, để cho vợ chồng nó hàn gắn lại với nhau, chứ thấy thằng Phong nó còn thương con Hằng nhiều quá tôi cũng thấy tội anh à?
Hai mẹ con Phong thay phiên nhau khuyên can năn nỉ ba hết lời, mấy anh thợ hồ làm nhà thấy cảnh này cũng dừng tay lại mà tò mò ngó xem, chỉ có Tuấn là một mực bình thản, tôi không biết Tuấn có nghĩ gì không chỉ thấy trong ánh mắt Tuấn là một màu ảm đạm. Nhưng Tuấn không đứng xem như những người khác mà cầm bản vẽ tranh thủ thợ đang ngừng tay rồi đi vòng quanh xem lại từng chỗ đang xây mà xem xét.
Tôi nãy giờ đứng gần đó và nghe rõ những gì mẹ con Phong đang thể hiện tự nhiên chỉ biết cười trừ và bái phục độ xảo trá của mẹ con Phong, tôi cũng sợ ba tôi nghe họ nói rồi lại mềm lòng nghe theo nên liền nhanh chân bước ra định bụng sẽ đuổi họ về.
Nhưng không ngờ khi tôi vừa bước ra mấy bước đã thấy ba gật đầu nở nụ cười đắc ý rồi nhanh chóng quay sang tìm một cây gỗ cạnh bên đó nữa sau đó cầm chắc trong tay rồi quay lại đối diện, ba lạnh lùng buông lời nói với hai mẹ con họ.
-Được nếu bà đã cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728966/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.