Tôi ngạc nhiên đáp lại
-Dạ...ba...giấu chuyện gì hả?
Ba đưa tay đập mạnh xuống bàn cái rầm, lần đầu tôi thấy ba phản ứng gay gắt đến thế nên tim tôi cũng muốn nhảy theo ra ngoài
-Con còn định giấu ba đến bao giờ? Từ trước con ra ngoài bị người ta nói này nói nọ rồi sau đó cũng vì bị sỉ nhục mà con phải ly hôn, rồi bây giờ còn bị thằng Phong cưỡng bức con cũng chẳng một lời cho ba nghe, nếu thằng Tuấn không nói thì con cũng không nói luôn đúng không Hằng ? con có coi ba là ba của con không hả?
Ba vừa nói khuôn n.g.ự.c vừa phập phồng ra chiều giận dữ nhưng trên khóe mắt nhăn nheo lại đang ứa ra những giọt nước mắt, tôi nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi thảng thốt. Trong lồng n.g.ự.c tôi nặng nề tôi thoáng nghĩ hay là mấy người đó là người của gia đình Phong đến tìm ba tôi gây chuyện nên ba mới giận dữ thế này? Nhìn ba nét mặt cau có và trầm xuống khoác lên những nỗi buồn và mệt mỏi, tự tôi đã phải tự trách lại bản thân mình, đã qua gần cả đời người những tưởng tuổi già ba sẽ được an nhàn thế nhưng cũng chỉ vì tôi mà ba lại phải suy tư lo lắng. Nhìn ba khóc nước mắt tôi cũng tuôn rơi. Tôi cúi đầu ấp úng
-Con xin lỗi ba, bởi vì con không muốn ba lo lắng rồi…ba sinh bệnh nên con mới giấu, có phải mấy người vừa rồi đến nói gì nữa nên ba mới buồn con đúng không ba?
Tôi vừa nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728920/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.