Tắt điện thoại của cô hiệu trưởng, tôi lại gọi cho ba và kể lại cho ba nghe những gì trong cuộc nói chuyện vừa rồi, ba cũng khuyên tôi thôi thì về nhà làm cho tiện với lại ba cũng kể cho tôi nghe chuyện công ty ở quê đang đi vào hoạt động phúc lợi cũng tốt lắm, nếu tôi về không đi dạy nữa thì xin vào công ty làm cho gần nhà, chớ tôi đi ra dù biết là cho tôi thoải mái lựa chọn ba không cản nhưng không có tôi ở nhà ba nhớ và lo cho tôi lắm. Nghe những lời đó từ ba, tự nhiên tôi bật khóc ngon lành, và cuối cùng là tôi hứa tôi sẽ về với ba.
Lại kết thúc cuộc gọi lòng tôi thêm nặng trĩu nên chẳng thể nào ngủ được, tôi đưa lưng ngồi tựa vào tường rồi hướng mắt nhìn ra ban công ngắm nhìn những ngôi sao trắng đang trên bầu trời.
Cho đến khi bên ngoài tôi nghe tiếng mở cửa, ngó lên đồng hồ đã 11h đêm, đoán Tuấn về đến nên tôi liền bước đi ra.
Tuấn mở cửa đi vào rồi thả mình xuống sopha, nét mặt trông vô cùng uể oải sau đó châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút. Đứng nép vào một góc ngó nhìn Tuấn lúc này không hiểu sao tự nhiên tôi cảm nhận buồn thay cho phần Tuấn, không hiểu cậu ấy có chuyện gì nữa mà từ suốt hôm tôi lên đến nay cứ thấy tâm tư không lúc nào vui cả.
Những đầu lọc tàn rồi lại cháy điếu mới, làn khói trắng và mùi thuốc lan tỏa kèm theo mùi bia rượu nồng nặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728903/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.