Sáng ra khi tôi tỉnh lại đã không thấy Tuấn đâu cả, ngó xuống bàn một ổ bánh mì cùng ly sữa nóng để sẵn kèm theo 1 mảnh giấy nhỏ. Tôi cầm lên đọc rồi mỉm cười. Tuấn đúng là một chàng trai tinh tế, sáng ra vừa phải đi làm lại còn chu đáo chuẩn bị cho tôi phần ăn sáng nữa.
Tôi ăn bánh mì và uống hết ly sữa xong thì đi lau nhà và dọn dẹp, đã ở nhờ nên tôi thấy mình phải có chút trách nhiệm. Xong đâu đấy tôi liền tranh thủ đi ra ngoài, may sau Tuấn có ghi lại mật khẩu và thẻ nhà nên tôi cũng tiện bề mà ra vào…
Đi bộ vòng quanh nơi này, tôi vốn nghĩ để tìm một công việc phù hợp cho mình chắc sẽ không khó, thế nhưng mà lại khó không tưởng khi mà xung quanh khu này toàn là khách sạn và nhà hàng sang trọng, mà tôi thì lại không có chuyên môn về mấy ngành này, nên đi cả nửa buổi cuối cùng tôi lại thất thiểu đi về...
Buổi trưa về nhà, tôi cứ buồn buồn trong bụng, đứng ra ngoài ban công nhìn ngắm thành phố thu hẹp lại từ trên cao, Sài Gòn rộng lớn và phồn hoa, tấp nập nhà cửa và xe cộ, luôn dang tay chào đón những người con xa xứ vào đây lập nghiệp thế mà không hiểu sao lòng tôi lúc này lại hoàn toàn trống rỗng, tôi thấy mình cô đơn trong chính cả suy nghĩ của bản thân mình…
Hết ngồi lại đứng lại cứ thở dài theo dòng thời gian trôi qua, không hiểu sao ông trời lại sắp đặt cho cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728897/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.