Cũng may ba không hỏi nhiều nên tôi cũng không cần phải giải thích nhiều. Ra phía sau tôi rửa mặt sạch sẽ, vào phòng thay đồ xong liền nằm ỳ trên giường luôn, giờ phút này tôi chẳng thiết tha điều gì nữa, cũng không thấy đau lòng khi rời xa Phong. Chỉ thấy lòng mình một cảm giác trống rỗng đến vô vị…
Những ngày sau đó tôi ở nhà với ba, vì trước đám cưới tôi đã xin nghỉ dạy ở trường rồi nên hiện tại vẫn chưa có việc làm. Phong thì cũng có qua đôi lần anh xin lỗi và năn nỉ tôi về nhưng tôi không đồng ý dù biết tình cảm trong tôi đối với Phong chưa thay đổi nhưng nghĩ tới chuyện về đó sống với gia đình anh tôi đã lạnh sống lưng rồi nhưng Phong sang nhà tôi vẫn gặp và nói chuyện với anh bình thường vì tôi nghĩ dứt tình đoạn nghĩa thế này thì cũng tội nghiệp cho anh…Bởi thế mà hai đứa cứ vùng vằng mãi.
Cho đến một ngày mẹ anh sang nhà tôi. Bà đi với Quyên và có cả Diệp. Ba tôi gặp bà cũng lịch sự mời vào nhà rồi nói chuyện nhưng bà chẳng chịu cứ đứng mãi ngoài sân mà lớn tiếng nói dường như bà muốn cho cả xóm biết thì phải
-Không cần vào nhà đâu. Hôm nay tôi tới đây là muốn nói cho anh biết anh dạy lại con gái anh đi. Cái thứ mất dạy dám trả treo với mẹ chồng thì gia đình tôi không bao giờ chấp nhận nó nữa? Còn nữa anh coi bảo nó ký giấy ly hôn luôn cho con trai tôi đi cưới vợ khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728889/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.