Diệp nói với biểu cảm khá ư là khoái chí? Còn Quyên nhìn cái túi màu trắng Diệp đưa, tự dưng Quyên rùng cả mình vì không ngờ Diệp lại có ý nghĩ xấu xa dữ vậy?
Quyên nhìn Diệp hoài nghi đặt câu hỏi
-Này mày chuẩn bị đến vậy luôn à?
Diệp nghe Quyên hỏi liền chột dạ rồi ấp úng giải thích
-Tao...tao...à không do cái này tao hay đem theo để ăn trái cây. Sẵn dịp đây mày nói muốn phá Hằng nên tao nói vậy thôi mà? Nếu mày không muốn thì thôi vậy?
Quyên nghe có lý nên liền gật đầu cái rụp
-Ok vậy đưa đây tao làm cho…!
Quyên và Diệp làm xong thì lẳng lặng đi nhanh ra ngoài. Lúc này tôi mới mở cánh cửa toilet và đi ra...Những gì họ nói tôi đã nghe rõ mồn một và không bỏ qua một chi tiết nào.
Càng nghe càng rùng mình, càng nghe càng thêm sợ hãi khi mà sống chung dưới một mái nhà nhưng họ lại muốn gây khó dễ cho tôi đến như vậy. Tôi...tôi có làm gì sai đâu chứ?
Đang suy nghĩ không biết nên xử lý nồi cháo thế nào? Bây giờ cũng đã không còn kịp để chuẩn bị món khác. Trên nhà lại kịp nghe tiếng hối thúc của mẹ chồng và cả nhà than đói. Bất giác tôi lóe ra trong đầu ngay một ý định.
"Nếu ngay từ đầu đã không có được sự chấp nhận của mẹ chồng mình, thì bắt đầu từ bây giờ vì Phong, vì hạnh phúc của mình tôi sẽ dần dần cho bà có được thiện cảm từ tôi cũng được."
Ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728885/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.