Anh thở dài ôm chặt tôi vào lòng anh. Tôi nghe từng tiếng nhịp tim anh đập liên hồi. Cả hai không nói gì nữa, chỉ im lặng bên nhau. Cho đến khi trời tối mịt, bên trong nhà có tiếng ba gọi. Phong mới chậm rãi buông tôi ra. Trước khi tôi vào nhà, anh vừa kịp lên tiếng trấn an lòng tôi
-Em yên tâm đừng suy nghĩ gì tiêu cực cả? Cũng xin em đừng có ý nghĩ rời bỏ anh trong lúc này. Bây giờ vào nhà ngủ một giấc thật ngon. Mọi chuyện cứ để anh lo.
…
Những ngày sau đó tôi vẫn thế cứ đi dạy rồi về nhà, và tuyệt nhiên tôi không chủ động liên hệ với Phong nữa cũng như hạn chế luôn việc nghe máy khi anh gọi. Bởi vì trong lòng tôi vẫn còn giận việc mối quan hệ không rõ ràng của Diệp và anh.
Thế nhưng tôi càng né tránh thì Phong càng cuống cuồng tìm tôi. Đỉnh điểm là hôm nay chủ nhật tôi được nghỉ dạy và ở nhà, ba tôi vừa đi sang nhà chú năm hàng xóm sửa dùm chú mái tôn. Thì Phong lại sang.
Anh bước vào nhà, trên người toàn mùi bia rượu. Bộ dạng cũng nhếch nhác hơn. Trông thấy tôi anh đã nhào đến ôm chầm lấy tôi và trút cơn giận
-Hằng mấy hôm nay em làm gì mà em lại tránh né anh hả?
Tôi đẩy mạnh anh ra, mùi cồn khiến tôi khó chịu nên liền lạnh nhạt lên tiếng
-Anh đi đâu mà mới sáng sớm đã say sĩn rồi vậy hả? Lại còn trông như kẻ bụi đời?
Phong bật cười, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728878/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.