“Vụt!”
“Hí íííííí!”
Tiếng ngựa trúng tên rít vang đêm lạnh như muốn chấn vỡ nhưng bông tuyết trắng nhỏ đầu đông.
Đổng Trác ngước nhìn phương Đông xa xa, một đường lửa đỏ đã xẻ đôi đất trời.
Khóe miệng vẽ nên một đường cong nham hiểm trên khuôn mặt dữ tợn.
“Ááá!”
“Đuổi theo!”
Nghe tiếng hô của kẻ địch phía sau, biểu lộ của Đổng Trác nhanh chóng chuyển lại sang vẻ hốt hoảng thất thần:
“Mau! Rút lui! Rút lui!”
Nơi gò đồi xa xa, một toán quân đang phục sẵn, không nhiều người nhưng ai nấy đều lưng hùm tay gấu, khoác giáp đeo thương sáng loáng, trông không thua kém bao nhiêu so với trang bị của quân Tây Viên.
Mà bên cạnh họ thì lại là một bầy ngựa lớn Tây Lương hùng dũng cao lớn hơn xa đám ngựa Đông Hồ mà Lưu Hoành ủy nhiệm nhà họ Hoàng mua cho quân đội triều đình.
Càng quan trọng là số ngựa thế mà nhiều gấp 3 số người.
1 người 3 ngựa!
Đãi ngộ như vậy cũng chỉ từng xuất hiện ở thời Tây Hán Vũ Đế Lưu Triệt, kẻ thừa kế gia nghiệp kếch xù của Văn-Cảnh để lại.
Không phải nói Đông Hán không phối cho kỵ binh nhiều ngựa.
Đông Hán cũng có, nhưng đều là ngựa Đông Hồ để thay phiên khiêng vác, gia tăng tốc độ hành quân chứ không phải để kéo ra chiến trường làm sản phẩm tiêu hao.
Có thể nói kỵ binh thời Đông Hán có vai trò chủ yếu là phụ trợ và cắn lén thay vì phá trận, tiên phong chính diện như những năm huy hoàng của Vệ-Hoắc.
Đó là bởi năng lực kiểm soát của Đông Hán đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571969/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.