- ------------
Gió Thu quét thảm cả một mùa, mượt đầu chờ đợi Đông Tuyết sang.
Phong tục thảo nguyên cũng hiếu khách, dũng ác tranh đấu đều do trời.
Tự Nhiên Mẫu Hồ dù băng kết, trăm ngàn bò dê chẵng nam dời.
Năm nay bụng no thân cũng ấm, khách quý đường xa có ghé qua?
(P/s: Baikal tiếng Mông Cổ là Hồ Tự Nhiên)
Mọi năm cứ đến cuối thu đầu đông là chiến sự nơi Trường Thành lại rần rần, cứ hễ gió lạnh làm tiên phong báo tin mở đường trăm ngàn dặm, là tiếng tù và sừng trâu lại được thổi vang, xua ngựa Hồ đói xuống miền đất giàu thức ăn để đánh chén cho no ấm trước khi gã khổng lồ băng tuyết bước vào thảo nguyên.
Nhưng năm nay lại khác, thương mậu tạo nên kết quả, người thảo nguyên dù chưa giàu lên nhanh chóng nhưng dự trữ qua đông vẫn đủ.
Nếu có thể ăn no uống tốt, trùm chăn ấm ngủ qua mùa khó khăn, thì ai lại rãnh mở mà cầm thương vác cung ra trận liếm máu hiến mạng làm chi?
Thế giới dù rộng, phong tục dù khác, nhưng tính người căn bản vẫn luôn như thế.
Sẽ vẫn luôn có cái ác, cái xấu, có những kẻ dã tâm bừng bừng, hiếu sát thành tính, tham lam vô độ, nhưng đủ liều lĩnh để gây binh kết oán, đủ năng lực để mê hoặc người thường nổi can qua, thì thật chẵng có mấy người.
Thảo nguyên năm nay an tĩnh, không có ngựa Hồ xuôi nam.
Đám Thiền Vu, Hiền Vương dù dã tâm bừng bừng nhưng đã bị nhà họ Hoàng cảnh cáo từ sớm, không kẻ nào dám mạo hiểm đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571968/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.