- ---------
“Hoàng ái khanh,
Ngươi sao vậy?”
- Lưu Hoành nhíu mày nhìn Hoàng Hùng.
Hoàng Hùng đang chờ hắn hỏi, lập tức biểu lộ bừng tỉnh sau cơn thất thần:
“Bệ hạ thứ tội,
Tin này thật quá đáng sợ,
Thần nhất thời không thể tiếp thu!”
Lưu Hoành cười khẩy chế giễu:
“Hoàng ái khanh nói đùa,
Nhà họ Hoàng cũng là gia tộc lớn.
Trong nhà tất nhiên nuôi không ít tư binh.
Làm gì đến nổi hoảng sợ như vậy!?”
Hoàng Hùng biết tên này thỉnh thoảng sẽ phát bệnh quân thần, muốn đe mình, thế là phối hợp Lưu Hoành, sợ sệt cúi đầu:
“Oan quá bệ hạ!
Phương nam hoang dã mười phần, hung thú tràn lan, cọp beo giữa đường, thương long chặn sông.
Nhà thần xuất thân buôn bán, đi lại đường xa hiểm trở, không thể không mời mọc một chút thuật sĩ giang hồ bảo vệ.
Cũng may có bệ hạ nhân từ, lấy thần uy chấn nhiếp đám đạo chích Ô Giang hội, trả lại phương nam một mảnh an bình.
Nhà thần hiện giờ đã không cần bao nhiêu tư binh, hầu hết võ lâm nhân sĩ đều đã giải tán, ngặt vì bọn họ không quen làm lụng, chỉ có một chút đạo thuật giang hồ, cho nên mới tự chủ gia nhập Hồng Nghĩa đường làm một số nhiệm vụ phù hợp bản thân.
Kỳ thực đều là người tự do, không nhận nhà thần trói buộc.
Nào giống đám thế gia nhắc đến trong thư này?
Trung Nguyên ở gần thiên tử, có hào quang của bệ hạ soi sáng, vừa văn minh phát đạt chẵng có hung thú dám quấy rầy, cũng thịnh thế an bình không có đạo tặc hoành hành tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571952/chuong-92.html