Một sớm đầu xuân Giáp Tý (dương lịch 184 sau công nguyên),năm mà giáo chúng Thái Bình đồn ầm rằng ‘thiên hạ đại cát’.
Tả đạo nhân mang một phong thư đặt trước mặt Lưu Hoành, mặt lạnh giọng trầm:
“Bệ hạ!
Tin khẩn từ Hà Bắc”
Lưu Hoành đang duỗi lưng nằm vắt vẽo trên chiếc ghế mà Hoàng Hùng dâng tặng hắn gần đây, ngáp ngắn, ngáp dài tận hưởng sự khoái lạc êm ái mà nó mang lại, hai chữ ‘lười biếng’ hiện lên đầy mặt, nhưng giọng nói thì rã rời yếu ớt:
“Đạo trưởng.
Trẫm mõi mắt!”
Tả đạo nhân nhếch môi khinh bỉ, không biết là khinh Lưu Hoành bê tha hôn ám, hay là khinh Hoàng Hùng xu nịnh tiểu nhân, hoặc là cả hai.
Lão đã sớm biết thư tín viết gì, không cần lấy lại phong thư cũng có thể tóm tắt:
“Thế gia tụ binh tại Hà Bắc, ý đồ vây công Trác Lộc.
Bọn họ giả dạng làm giặc cướp hoặc lưu dân, trà trộn vào đoàn giáo chúng Thái Bình hành hương đến Ký Châu.
Hiện thời đã biết ít nhất có hơn 20 vạn”
Lưu Hoành đang lơ đễnh vờ ngủ gật, nghe đến đây bổng nhiên trừng mắt bật dậy:
“Bao nhiêu????!!!!”
Tả đạo nhân cao giọng nhấn mạnh:
“Hơn 20 vạn!”
Lưu Hoành vỗ bàn cái rầm:
“Huyền Kính Ty làm gì ăn?
Đạo Môn đều đui rồi hả?!?!?!”
Tả đạo nhân tối sầm mặt mày, gằn giọng:
“Bệ hạ!
Tình trạng của Huyền Kính Ty như thế nào, ngài thừa biết.
Thế gia muốn che mắt trong thời gian ngắn cũng không khó lắm.
Huống hồ cả năm nay Thái Bình giáo thanh tra nội bộ, Ký Châu lại là Thái Bình giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571951/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.