“Triệu MÀN TRÙUU!!!”
Một giọng nữ vang rền át tiếng sóng cả biển đông.
Thanh sắc lạnh lẽo kết hợp với ánh mắt sắc nét tựa như muốn hóa thành lưỡi gươm.
Hơi khí cao ngân liên hồi tựa như muốn đem nội lực uẫn tích lâu ngày bộc phát hết thảy.
“Triệu Màn Trù chính là ta ta ta,
Không có ở đâu xa xa xa,
La la la lớn vậy làm gì?!”
Một âm giọng khinh khỉnh nửa trêu nửa trả lời ngân nga một loại lai thơ lai ca nhạc, tưởng chim hạc lại giống thiên nga, ngỡ ba ba hóa ra là cha hà mã.
Thanh niên cao lớn vạm vỡ nằm vắt vẽo trên mạn thuyền, nghẹo đầu sang nhìn cô nàng đang hằm hằm bước đến.
Ngực nàng ưỡn cao, lưng dương thẳng tắp, eo buộc uy nghi, bước chân oai dũng.
Mắt nàng sâu sắc, mũi thẳng thanh thoát, tóc buộc anh tư, miệng …
‘Haizz! Miệng nhỏ chúm chím môi hồng.
Không ổn, quá dài.
Miệng môi đỏ hồng.
Không ổn, thô tục.
Miệng nở hoa sen.
Nghe thấy ghê ghê.
Miệng …’
Triệu Màn Trù bổng nhiên không rét mà run.
Dòng suy nghĩ thơ văn ca nhạc của chàng thi sĩ miền sơn cước cũng bị khựng lại.
Đó là bởi bóng hồng, hay nói cho đúng là bóng tối trước mặt đã che đi hết phân nửa ánh sưởi của ông trời.
Đặc biệt là hai mắt sắc liệm lạnh lẽo như thanh gươm bén được mài trong sương giá và gió buốt, chuyên dùng để cắt đôi không thấy máu.
‘Rất là tiện lợi, đỡ phải lau gươm’ Triệu Màn Trù rất nhanh xua đi cơn rét run bằng một ý nghĩa không đâu vào đâu như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571902/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.