Cảm ơn Koser Arima vì đề cử mới nhá!
4400 chữ, còn lại là ngoài rìa, bao gồm cái quote, tác mà muốn nước chữ bằng quote thì tác quăng cả bài hát vào luôn.
“…
Dù đi năm châu cho dù về nơi đâu
Triệu trái tim này, cùng hát chung câu Việt Nam
…”
- Lời bài hát [Việt Nam Trong Tôi Là] của YENLE (Yến Lê, Lê Hải Yến)
(P/s: Muốn gì nửa? Mở nghe luôn cho máu!)
“Rầm!!!!!!” “Rầm!!!!!!”
“Đồng…….
Trụ…….
Chiết…….,
Giao…….
Chỉ…….
Diệt…….”
“Rầm!!!!!!” “Rầm!!!!!!”
“Đó là một ngày mưa giông tầm tả, sét đánh đùng đoàng như muốn phá núi lật sông …”
Trong những âm thanh phụ trợ phát ra từ phía sau sân khấu, lão kể chuyện già mở miệng.
Mặc dù phong cách hý nghệ tràn đầy,
Nhưng giọng kể điêu luyện của ông già râu bạc trong trang phục mang màu sắc tiên bụt xuống trần
Cùng sự nhập vai xuất thần hóa hồn của các diễn viên khiến cho khung cảnh cũng nhiễm màu huyền bí hoài cổ.
Tâm trạng người xem như bị kéo vào lỗ sâu thời không, xuyên về quá khứ, để chứng kiến cha ông ngày trước…
“Rầm!!!!!”
“Vu Vương! Có lẽ chúng ta nên đi tìm chỗ trú ẩn.
Sắp mưa to đến nơi”
- Một trưởng lão đầu hoa râm 6 trắng, 4 đen mở miệng khuyên nhủ.
Vị Tây Âu Vu Vương học theo cậu cóc, thống soái của muôn loài vạn lịnh ngày trước,
Hùng dũng nhìn thẳng vào trời xanh như muốn chất vấn:
“Hỡi ông trời!!!
Bao giờ mới đem trả tộc ta báu vật của tổ tiên?!
Tại sao ngăn cản chúng ta con cháu truy tìm dấu vết ông cha?!”
“Rầm!!!” “Rầm!!!” “Rầm!!!”
Trời bổng nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571901/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.