Khiđám quân binh vừa xuất hiện hiện cũng là lúc vòng tròn màu tím thu nhỏ dần rồibiến mất. Một đám người dụi mắt nhìn nhau ngơ ngác.Lức này tại một dòng suốinhỏ dưới chân một ngọn núi, hai đứa bé đang quỳ xuống đỡ một người phụ nữ, bêncạnh là một lão già râu tóc bạc phơ, nhưng làn da lại hồng hào nhẵn mịn như daem bé, lão đưa tay lên vuốt chòm râu dài như cước, từ dáng người đến cử chỉ đềutoát ra phong thái đạo mạo, thoát tục. Giọng nói khàn khàn ấm áp của lão lạicất lên:
-Hai ngươi lui ra một chút, để ta xem vết thương của vị phu nhân này.
VũLực nhẹ nhàng đặt mẹ gối đầu lên túi hành lý rồi đứng lên, ánh mắt hắn chăm chúnhìn lão nhân, khuôn mặt của lão thật hiền từ. Im lặng là điều duy nhất mà hiệntại hắn có thể làm được, bởi trong lúc kê gối đầu cho mẹ, hắn nhận thấy hơi thởcủa bà đã cực kỳ yếu ớt, điều này làm tim hắn se lại, tay chân hắn lạnh buốt têcóng. Mọi hy vọng của hắn đều đặt hết lên người lão già lạ mặt kia, cũng chínhbởi vì câu nói: "Ta có cách cứu sống bà ta". Như cảm nhận được sự lolắng của đứa trẻ tội nghiệp, lão già quay mặt lại nở một nụ cười hiền từ, sauđó lão khẽ ngồi xuống bên cạnh mẹ của Vũ Lực, bàn tay rung nhẹ lập tức mũi têncắm trên ngực Phi Yến văng ra ngoài, điều này làm cặp mắt của Vũ Lực tròn xoenhạc nhiên. Lão già lại lại từ trong ngực ra một viên đan dược đen xì nhét vàomiệng bà ta, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-gioi-tu-linh/1954075/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.