Khu rừng rậm phía bắcthành Nam, màn đêm đã bao trùm lên cảnh vật, những tán cây cổ thủ lặng lẽ nhưthiu thiu ngủ,thi thoảng chúng lại lắc nhẹ mình đung đưa theo từng cơn gió. Bầutrời không sao, nàng trăng cũng e thẹn dấu mìnhsau tấm rèm đen. Tiếng róc ráchcủa nước chảy, rúc rích của lũ côn trùng hoà cùng tiếng ếch nhái ộp ộp tạo lênmột khúc nhạc du dương làm cho con người ta cảm giác thanh thản, dễ chịu. Cảnhđêm thơ mộng bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng võ ngựa gõ thành đoàn trên mặt đất,tiếng người quát tháo... Những ngọn đuốc đỏ rực nhiều đến nỗi khiến cả nhữnganh dế mèn đang hóng gió trên ngọn cỏ non cũng phải sợ hãi chui sâu vào hang ổmà ẩn lấp.
Ở một con đường dài hun hút cách khu rừng kia khoảng ba mươi dặm về phía bắc, cómột chiếc xe ngựa cũng đang phi hết tốc lực. Người phu xe không ai khác chínhlà Việt Dũng, bên trong Vũ Lực đang nằm trong lòng của Phi Yến, bà nhẹ nhàng vuốtve khuôn mặt đứa con trai yêu quý. Khuôn mặt đượm buồn, ánh mắt bà vừa lo lắng,vừa tự trách. Vũ Lực nhổm người dậy, nhìn mẹ âu yếm:
- Mẹ à, mọi việc diễn ra nhanh và bất ngờ quá. Con thấy có lỗi mọi người ở SôngDiêm Quán, dù sao đó cũng là nơi con lớn lên...
- Con trai ngoan.
Phi Yến không nói gì, bà mở tấm rèm nhỏ bên hông của chiếc kiệu, ánh mắt đắmchìm vào bầu trời đêm xa xăm. Cuộc sống yên ổn của hai mẹ con bỗng chốc trở lênbấp bênh, trôi nổi một cách vô định, bà thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-gioi-tu-linh/1954071/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.