Chương trước
Chương sau
Tầm mắt chạm đến Ngu Thư Niên, Bách Dịch Nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ho khan mấy tiếng “Khụ".

"Tôi đi gửi đồ trước, cậu ngồi kia chờ tôi nhé." Bách Dịch Nhiên cầm bảng vẽ bỏ đi mà không cho Ngu Thư Niên cơ hội nói đi cùng.

Thân hình chuẩn không biết sao lại lộ ra cảm giác chạy trối chết.

Có thể được truyền tai nhau trên mạng mà không bị chụp ảnh giả, địa điểm du lịch này cũng chưa thật sự đạt tiêu chuẩn cấp A, nhưng cảnh quan chắc là không tệ.

Chiều tối, khách du lịch đi chơi buổi sáng dần quay về.

Người ít đi, khi đi dọc dưới hàng cây bóng mát thấy yên tĩnh lạ thường.

Phàm Thiên Vũ vẫy quạt trong tay, lắc lắc cổ áo, "Học sinh giỏi à, cậu có thấy anh Bách của tôi đâu không?"

Sau khi giúp Lỗ Luân Đạt chuyển đồ lên xe của giáo viên, quay đầu lại thì không thấy Bách Dịch Nhiên đâu cả.

Từ xa lại thấy Ngu Thư Niên đứng một mình ở đây.

Ngu Thư Niên nghiêng đầu hất cằm về phía Bách Dịch Nhiên, nói: "Cậu ấy đi gửi đồ rồi, cậu cũng ở đây chờ đi."

Phàn Thiên Vũ gật đầu, rồi hỏi: "À, học sinh giỏi, cậu không về cùng họ à? Tôi thấy cô giáo của cậu sắp về rồi đấy."

"Ở đây chơi cả ngày, mai mới về." Ngu Thư Niên đưa tay che ánh sáng trước mắt, nhìn về phía cổng kho chứa đồ.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Bách Dịch Nhiên quay lại lấy ly nước chanh mà Ngu Thư Niên để quên trên bàn, "Chúng ta đi thôi.”

Phàn Thiên Vũ là người đầu tiên đáp lại: "Đi đi đi, ngồi ở đây cả buổi chiều, chân tôi đã tê cứng rồi, tôi đi gọi Lỗ Luân Đạt đây."

Nói xong cười ha hả chạy đi kéo người.

Con đường lên núi eo hẹp, không đủ chỗ cho 2 người đứng cạnh nhau. Hai bên còn có cành cây trĩu quả, đi lên phải chú ý né tránh.

"Ở đây chủ yếu trồng cam quýt, chỉ là chưa vào mùa thôi." Nói như vậy nhưng Bách Dịch Nhiên đã nhanh tay lấy quả quýt bọc giấy gần tay, vỏ vẫn xanh.

Hắn xuống tay nhanh quá, Ngu Thư Niên hơi ngạc nhiên: "Lấy thế này có được phép không?"

Đây không phải là khu tham quan hoàn thiện, vườn trái cây này cũng không thuộc về khu vực du lịch, có khả năng là được tư nhân thuê lại.

"Không được, chín có thể hái thoải mái, nhưng chưa chín mà hái sẽ bị phạt. Nhưng khu vực này là của gia đình tôi, cậu có thể hái thoải mái." Bách Dịch Nhiên không sợ hãi, vứt vỏ cam dưới cây và tách một miếng cam cho Ngu Thư Niên, "Ăn cũng được, chỉ là không ngon như khi chín thôi. Lần sau khi vào mùa, cậu có thể đến hái và ăn ngay."



Nếu cam quá ngọt, Ngu Thư Niên lại không có hứng thú.

Quả cam xanh không nhỏ, không biết là loại cam gì, nhưng có thể so sánh với kích thước của một quả cam bình thường, từng múi cam mọng nước, kinh mạch không rõ, vị chua nhưng không chát. Dư vị có mùi thơm đặc trưng của trái cây họ cam quýt và một chút dư vị ngọt ngào.

Một miếng cam, Ngu Thư Niên chỉ cắn đến một nửa.

Khi Bách Dịch Nhiên nhìn thấy một miếng cam nhỏ như vậy, Ngu Thư Niên cũng phải ăn hai miếng, giống như một chú mèo con đang ăn.

Cảm thấy cậu thích, Bách Dịch Nhiên đưa cho cậu những cái trong tay, nói: "Không đủ thì hái tiếp."

"Phía trước còn có những loại cam khác, chúng ta đi hái thử đi." Bách Dịch Nhiên vui vẻ dẫn Ngư Thư Niên đi vào vườn cây ăn trái.

Trên thị trường không có loại cam này, còn mấy tháng nữa mới chín, ít nhất phải một tháng mới có thể thu hoạch.

Chắc chắn trên thị trường sẽ không bán những loại này.

Muốn ăn trái này thì chỉ có thể ở trong vườn trái cây.

Lỗ Luân Đạt và Phàn Thiên Vũ theo sau họ, để ý thấy họ quay hướng đi, vội vã bước vài bước để đuổi kịp.

Phàn Thiên Vũ bất ngờ giơ tay ngăn lại cậu ta, "Đi chậm đi, mình đi sau họ một chút."

“Hả?" Lỗ Luân Đạt không hiểu ra sao, "Tại sao?"

Phàn Thiên Vũ đưa cho cậu ta cái biểu cảm mang ý nghĩa sâu xa, "Đừng hỏi, chờ não bộ của cậu phát triển đến cấp độ của tôi thì cậu mới hiểu."

Lỗ Luân Đạt: "..."

Còn phát triển, cái óc bằng hạt vừng của cậu vẫn đứng chót toàn trường đấy thây.

-

Vào mùa trái, Bách Dịch Nhiên cũng thường xuyên sang đây giúp việc chăm sóc vườn cây.

Bách Dịch Nhiên quen đường lối nơi đây như lòng bàn tay, suốt đường đi toàn hái.

"Đủ rồi, đừng hái nữa, hái nhiều tôi ăn không hết sẽ phí lắm." Ngu Thư Niên chưa ăn xong một quả, Bách Dịch Nhiên đã gần như hái đầy túi rồi, tay cầm không xuể, lại dùng áo khoác làm túi hái, hái hết những quả chưa chín.

"Không phí đâu, trước đây khi trái cây trên núi chín không có ai ăn hết, hái xuống toàn tặng người ta. Tặng dư thì buộc lên cây, mấy ai thèm hái.” Nói thế nhưng tay vẫn cầm trái chưa hái xuống, Bách Dịch Nhiên lại nói: "Không sao, cậu không hết thì tôi ăn, chắc không thừa đâu."

"Ừ?"

Thấy cậu không tin, Bách Dịch Nhiên trực tiếp hành động chứng minh, gọn gàng lột vỏ một nửa quả cam, bỏ vào miệng nhai, "Tôi thường làm vậy mà…”

Chua, buốt, răng!

Khoảnh khắc ấy, trước mắt Bách Dịch Nhiên phủ đầy màu xám.

Lưỡi đau buốt run lên.

Khứu giác tê liệt dưới tác động của vị chua, hai chân mày cau chặt, nét mặt co rúm lại, vị chua tinh khiết xâm nhập thẳng vào não.

Nhưng mà, khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt, Bách Dịch Nhiên cố gắng cắn chặt răng, nhanh chóng nhai và nuốt nửa quả cam này xuống chỉ sau hai lần nhai, sau đó mặt không cảm xúc nói: "Khi tôi test thử sản phẩm cũng hay ăn thế này.”

Nói chuyện chỉ là cố ý an ủi Ngu Thư Niên thôi. Thử nghiệm nào mà thử loại cam xanh chưa chín được.

Ngu Thư Niên cong mắt, miệng mỉm cười, lấy nửa quả còn lại từ tay hắn, "Vậy nửa này để tôi ăn được chứ."



Cậu không dấu vết che đậy giúp Bách Dịch Nhiên, tự nhiên ăn trái cam xanh, hỏi: "Chúng ta tiếp tục đi lên trên nữa không, hay lát nữa xuống núi?"

Hai người ở vườn cây đã gần một tiếng đồng hồ, ban đầu lên núi là buổi chiều, nếu không đi sớm thì sợ khi đến đỉnh núi phải xuống.

"Cậu có muốn cắm trại không? Ở trên núi có cho thuê lều, sáng sớm có thể xem mặt trời mọc" Nói đến đây, Bách Dịch Nhiên bổ sung thêm: "Buổi tối còn có thể ngắm sao nữa."

Đúng là Ngu Thư Niên rất hứng thú với việc cắm trại, đôi lúc trường có hoạt động đi dã ngoại nhưng lớp cậu thường tập trung vào kết quả học tập, thầy cô không bao giờ đăng ký cho lớp cậu tham gia, sau khi tốt nghiệp trung học cũng không còn cơ hội đi cắm trại nữa, nói cho cùng, cậu chưa bao giờ tham gia cắm trại.

Chỉ là.......ở đây có thể cắm trại không nhỉ, cậu cũng chưa chuẩn bị gì cả.

Ngu Thư Niên nói: "Lần sau đi, tôi không mang gì cả, chỉ thuê cái lều cũng không thể cắm trại được."

"Không sao đâu, trên núi sẽ có mọi thứ cần thiết. Đi thôi, tôi dẫn cậu lên xem." Nếu Ngu Thư Niên không thích cắm trại thì thôi, nhưng nghe giọng nói của cậu có vẻ tiếc nuối, Bách Dịch Nhiên quyết định lôi kéo người đi.

Sáng sớm mưa, trong vườn cây không lót đường, dòng người đi qua đi lại, bây giờ mặt đất đầy bùn lầy.

Bách Dịch Nhiên phải vòng một vòng mới dẫn được Ngu Thư Niên ra ngoài.

Ở nơi này, người lạ không quen đường có thể mất vài tiếng mới tìm ra ngoài được.

Ngu Thư Niên nói: "Không phải khi còn nhỏ cậu ở nước ngoài sao, sao lại quen đường nơi đây?"

Bách Dịch Nhiên nhớ lại những ngõ ngách quanh co, không khỏi thở dài: "Khi còn bé, tôi được ông nội dẫn đến đây, sau khi tốt nghiệp tiểu học mẹ mới đưa tôi sang nước ngoài, rồi sau anh trai lại đưa tôi về nước, anh ấy bận công việc nên tôi lại về đây."

Quen đường ở đây không phải vì khi bé nhớ được tốt, mà là sau này trở về đã có ấn tượng sâu đậm.

Ngu Thư Niên cau mày, "Chuyển đi chuyển lại như vậy, ảnh hưởng đến kết quả học tập phải không?"

Đồng thời, mỗi trường mỗi môi trường, vừa thích nghi xong lại chuyển đi, cũng không tốt cho trẻ con.

Bách Dịch Nhiên thì không quan tâm lắm, tự tin cười: “Đúng đấy, nếu không phải vì cái đầu của tôi, làm sao có thể đứng cuối được.”

Khi nói chuyện, hắn tự tin nhướng mày, "Không thể đứng nhất lớp, cũng phải lọt vào top 10, cậu nghĩ sao?"

Bị hắn đánh lạc hướng, Ngu Thư Niên cũng cười: "Tôi nghĩ cậu nói đúng.”

……

Họ chơi ở đây cả buổi trưa, Phàn Thiên Vũ và Lỗ Luân Đạt đã lên đến đỉnh núi từ lâu rồi.

Phàn Thiên Vũ: "Anh Bách, học sinh giỏi, các cậu đi đâu mà đến muộn thế?"

"Hái cam." Ngu Thư Niên đưa vài quả cho anh ta, "Có muốn một quả không?"

Phàn Thiên Vũ nhìn màu sắc của quả cam, miệng còn chưa ăn mà đã thấy vị chua nước, vội lắc đầu nói: "Không ăn không ăn đâu."

Ngu Thư Niên còn muốn giới thiệu quả cam này thì điện thoại reo lên, "Tôi nghe điện thoại đã."

"Ừ." Bách Dịch Nhiên quay sang hỏi họ: "Các cậu đứng đó làm gì thế, sao không vào trong?"

Nói đến chuyện này, Lỗ Luân Đạt đau đầu: "Chúng tôi chưa đặt khách sạn, tôi muốn thuê lều ở lại đêm nay nhưng không còn lều đơn. Giờ đang chờ xem có ai trả lều không."

"Tôi còn tưởng các cậu phải tìm nông trại du lịch ở dưới núi chứ." Vì nơi đây nổi tiếng nhất là cảnh quan và nông trại du lịch mà, cắm trại thì không phải là lợi thế.

Nghe xong, Phàn Thiên Vũ mở miệng: "Anh Bách ơi, cậu không xem hướng dẫn mà tôi đã gửi cho cậu sao, tôi còn nói với cậu trên đường bọn tôi chưa đặt nông trại du lịch trước rồi mà cậu gật đầu nói ừ. Lúc ấy cậu nghĩ gì vậy hả?"

Bách Dịch Nhiên: "...”



Phàn Thiên Vũ khoanh hai tay lại nói với giọng khinh bỉ: “Nếu không phải tôi nài nỉ lôi kéo, chắc cậu đã từ bỏ rồi đấy.”

Chủ cửa hàng mở cửa sổ bé xíu, gõ hai cái để gọi sự chú ý của họ, "Hai cái lều đôi cuối cùng rồi, các cậu có muốn không? Chúng tôi sắp đóng cửa rồi đó, hết hạn không thể gia hạn đâu."

"Á? Sao nhanh thế?" Phàn Thiên Vũ quay nhanh đầu lại, "Mà trước đó không phải còn năm cái lều đôi sao?"

"Đã cho thuê hết rồi." Chủ cửa hàng chỉ vào cửa, người ta vào thuê rồi.

Phàn Thiên Vũ không ngờ rằng, do dằng co chọn thuê hay không để chờ nhiều lựa chọn hơn, nhưng kéo dài đến giờ thì lựa chọn lại ít đi, thậm chí không thể ở lều đôi một mình nữa, "Thuê thuê thuê, hai lều đôi này là được."

Phàn Thiên Vũ đếm trên đầu ngón tay, "Vừa đủ bốn người, hai người một lều."

"Còn lều nào nữa không? Cho thuê ba lều đi." Bách Dịch Nhiên không đồng ý phân bố như vậy, "Tôi ngủ không yên ổn, ở với các cậu sợ ảnh hưởng tới các cậu."

Phàn Thiên Vũ: "???"

"Không phải cậu ở cùng phòng với bọn tôi sao?" Phàn Thiên Vũ gãi đầu: "Tôi thấy cậu đâu có giống ngủ không yên ổn đâu."

Bách Dịch Nhiên nghẹn lời, "Tôi..."

Phàn Thiên Vũ tiếp tục: “Cậu không nghiến răng, không mộng du."

Bách Dịch Nhiên: "Nhưng..."

Phàn Thiên Vũ bổ sung thêm: “Cậu còn không gáy khò khè nữa."

Bách Dịch Nhiên: "..."

Hắn không còn gì để nói.

Phàn Thiên Vũ chậm rãi cảm nhận được chút bất an, nói "Ừ... ý tôi là, ba đứa mình cũng được chứ, tôi không ngại cậu đâu."

"Ba người ở lều đôi quá chật chội đó?" Lỗ Luân Đạt nói: “Hai cậu ở chung, tôi với Ngu Thư Niên ngủ một lều không phải là được rồi sao?"

Bách Dịch Nhiên kêu lên: "Không được!"

"Không cần rắc rối vậy."

Bách Dịch Nhiên quay lại thì thấy Ngu Thư Niên không biết lúc nào đã nghe xong điện thoại, nói: "Tôi với Bách Dịch Nhiên ngủ chung một lều là được rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.