Tầm mắt chạm đến Ngu Thư Niên, Bách Dịch Nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ho khan mấy tiếng “Khụ".
"Tôi đi gửi đồ trước, cậu ngồi kia chờ tôi nhé." Bách Dịch Nhiên cầm bảng vẽ bỏ đi mà không cho Ngu Thư Niên cơ hội nói đi cùng.
Thân hình chuẩn không biết sao lại lộ ra cảm giác chạy trối chết.
Có thể được truyền tai nhau trên mạng mà không bị chụp ảnh giả, địa điểm du lịch này cũng chưa thật sự đạt tiêu chuẩn cấp A, nhưng cảnh quan chắc là không tệ.
Chiều tối, khách du lịch đi chơi buổi sáng dần quay về.
Người ít đi, khi đi dọc dưới hàng cây bóng mát thấy yên tĩnh lạ thường.
Phàm Thiên Vũ vẫy quạt trong tay, lắc lắc cổ áo, "Học sinh giỏi à, cậu có thấy anh Bách của tôi đâu không?"
Sau khi giúp Lỗ Luân Đạt chuyển đồ lên xe của giáo viên, quay đầu lại thì không thấy Bách Dịch Nhiên đâu cả.
Từ xa lại thấy Ngu Thư Niên đứng một mình ở đây.
Ngu Thư Niên nghiêng đầu hất cằm về phía Bách Dịch Nhiên, nói: "Cậu ấy đi gửi đồ rồi, cậu cũng ở đây chờ đi."
Phàn Thiên Vũ gật đầu, rồi hỏi: "À, học sinh giỏi, cậu không về cùng họ à? Tôi thấy cô giáo của cậu sắp về rồi đấy."
"Ở đây chơi cả ngày, mai mới về." Ngu Thư Niên đưa tay che ánh sáng trước mắt, nhìn về phía cổng kho chứa đồ.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Bách Dịch Nhiên quay lại lấy ly nước chanh mà Ngu Thư Niên để quên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-cho-cau-nhung-bai-tho-ngot-ngao/3323130/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.