Bách Dịch Nhiên không quan tâm quá nhiều đến thành tích của mình, chỉ đủ sống qua ngày là được.
Khi bị cha mẹ hỏi về thành tích, hắn có thể mặt không đổi sắc, lòng không nhảy múa, tự tin đưa bảng điểm xếp ở vị trí cuối cùng ra. Nhưng khi Ngu Thư Niên nhìn thẳng vào thành tích của hắn, Bách Dịch Nhiên lại cảm thấy chột dạ khó hiểu, không biết từ đâu đến, cảm giác này cứ quanh quẩn trong lòng.
Nhìn thấy Ngu Thư Niên im lặng, Bách Dịch Nhiên càng lo lắng hơn.
Trên thực tế, Ngu Thư Niên luôn đạt điểm gần như hoàn hảo trong các kỳ thi, không thể hiểu tại sao điểm của Bách Dịch Nhiên lại thấp đến vậy.
Nhưng khi đối mặt với bài kiểm tra của Bách Dịch Nhiên, cậu chỉ do dự một lát rồi an ủi: "Không sao đâu."
Ngu Thư Niên giúp hắn thu thập bài thi, nói: "Càng có nhiều chỗ trống thì càng có nhiều chỗ để cải thiện."
Trái tim căng thẳng của Bách Dịch Nhiên run lên, hắn bật cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngu Thư Niên, ý cười trong mắt hắn càng sâu hơn, "Những người có thành tích cao như như cậu đều an ủi người khác như này à?"
"Tôi chỉ nói sự thật thôi," Ngu Thư Niên nói, đặt bài thi đã gấp gọn gàng đặt trước ngực Bách Dịch Nhiên, "Khi đối mặt với thử thách, cậu nên cố gắng suy nghĩ tích cực."
Bách Dịch Nhiên cầm lấy bài thi, nói: "Ví dụ như..."
"Mặc dù thành tích của cậu không tốt, nhưng..."
Bách Dịch Nhiên chăm chú lắng nghe, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-cho-cau-nhung-bai-tho-ngot-ngao/2773981/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.