Cách nhau mười nghìn cây số, gió thổi cỏ lay đều là tra tấn.
— Nhật kí An Viên
“Anh Xuân, anh gọi bố thật à?” Cuộc gọi vừa thông, An Viên lật tay đóng chặt cửa phòng, tựa lưng lên cửa, hỏi Thẩm Hành Xuân đầu bên kia.
“Gọi rồi.” Thẩm Hành Xuân mới ra khỏi thư viện, mưa bên ngoài đã tạnh, anh vừa đi về kí túc xá vừa nói chuyện điện thoại với An Viên.
“Nhưng anh mới gọi bố xong, chưa bao lâu sau chú đã cúp máy rồi, anh cũng không biết phản ứng của chú thế nào, cũng không dám gọi lại cho chú, em về nhà chưa? Phản ứng của bố như nào?”
“Sao anh gọi bố thuận mồm thế?” An Viên cười đi đến bên giường, ngồi xuống, nửa tì nửa dựa lên đầu giường, tay nghịch cúc áo đằng trước.
“Hồi trước em nói vậy mà, chia sẻ bố với anh, em gọi bố, anh đương nhiên cũng phải gọi bố chứ.” Thẩm Hành Xuân đáp rất tất lẽ dĩ ngẫu, lại nói: “Thật ra anh gọi xong cũng thấy mình hơi bồng bột, nhưng gọi ra miệng mất rồi, muốn rút chắc chắn cũng không rút về được, em còn chưa trả lời anh, phản ứng của bố như nào?”
“Bố không có phản ứng gì lớn lắm.” An Viên đáp. “Nhưng cũng chưa lên tiếng.”
Buổi tối lúc An Viên về đến nhà đã thấy bố cậu một tay xoắn eo, một tay vò tóc, mặt ủ mày chau đi đi lại lại trước sofa.
Ban đầu cậu còn tưởng bố mẹ cãi nhau, nhưng Giang Lam đang nấu cơm trong bếp, dáng vẻ rất bình tĩnh, không giống cãi nhau.
An Quốc Khánh thấy An Viên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359709/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.