Lại một mùa xuân, ngóng đợi mùa hè.
— Nhật kí An Viên
Washington giống Bắc Kinh, một năm bốn mùa thứ tự như nhau, đều là xuân hạ thu đông.
Tuy nhiên một người là ban ngày, một người là ban đêm.
Song điểm tương đồng tí tẹo này cũng khiến An Viên cảm thấy họ dường như ở rất gần, vì cậu có thể cảm nhận cùng một nhiệt độ với Thẩm Hành Xuân.
Bên Thẩm Hành Xuân lạnh, bên cậu cũng lạnh.
Bên Thẩm Hành Xuân ấm, bên cậu cũng ấm.
Ngày nào hai người cũng nhắn tin, họ không nhất định sẽ nhận được hồi đáp ngay, nhưng khi nhìn thấy nhất định sẽ trả lời đối phương một câu.
Năm dịch SARS, An Viên gửi tin nhắn cho Thẩm Hành Xuân sẽ luôn lo trước nghĩ sau, có lúc để gửi một câu mà sẽ đánh cả một hàng chữ dài, cuối cùng bớt bớt xóa xóa, đọc đi đọc lại cũng không dám ấn nút gửi.
Thấy câu kia dài quá, xóa xong lại thấy thiếu gì đó.
Câu trước có lẽ diễn đạt cảm xúc không đúng, câu sau có lẽ sẽ dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Cứ như thế, mỗi mẩu tin nhắn đều trôi qua trong liên tục thấp thỏm.
Bây giờ cậu muốn gửi cái gì cũng được, chuyện vui chuyện không vui, đều sẽ kể với Thẩm Hành Xuân.
Có lúc tự An Viên còn thấy mình hơi lắm lời, cậu sẽ kể cho Thẩm Hành Xuân ga giường phòng mình màu gì, buổi sáng bố mẹ cậu nấu cho cậu món gì, bởi vì cậu dậy muộn nên lỡ chuyến xe buýt đi viện bảo tàng, hôm ấy trường họ có một hoạt động ở bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359708/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.